“Đã muộn thế này rồi, con còn chưa ngủ sao?”
“Mẹ vẫn chưa trở về nên con lo lắng”
“Đồng ý với mẹ, sau này không cần chờ mẹ muộn như thế nữa được không?”
“Nhưng mà, không có mẹ hôn chúc ngủ ngon, con sợ sẽ gặp ác mộng.”
“Ngoan”
Vân Giai Kỳ hôn lên trán cậu bé một cái: “Không phải bây giờ mẹ đã đền rồi sao?”
Lúc này, Cung Bắc mới thỏa mãn mà cong khóe môi.
Vân Giai Kỳ hơi áy náy nói: “Ngày hôm nay xảy ra một số chuyện, cho nên… mẹ mới về hơi muộn chút”
“Chuyện gì thế ạ?”
Cung Bắc luôn ở trong phòng vô trùng, không khác gì ngăn cách với thế giới.
Vân Giai Kỳ cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ sờ trán cậu bé một cái: “Không sao hết! Mọi chuyện đều đã qua rồi, có phải không?”
“Bạt”
Bất kể là xảy ra chuyện gì, cậu bé đều sẽ ở cùng mẹ!
Vân Giai Kỳ dỗ Cung Bắc ngủ.
Ngày hôm sau.
Cô dậy từ sáng sớm, sắp xếp chu toàn cho hai đứa nhóc kia, rồi tới bệnh viện.
Cô vừa mới vào phòng bệnh, cũng không thấy Bạc Tuấn Phong đâu, chỉ thấy Vân Ngọc Hân trông coi bên giường bệnh, vừa thấy Vân Giai Kỳ tới, Vân Ngọc hân cười lạnh một tiếng: “Cô đến rồi đấy à?”
“Sao cô lại ở đây?”
“Tôi không thể ở đây à?” Vân Ngọc Hân giả vờ vô tội nói: “Ai bảo lúc ông nội tỉnh lại, người đầu tiên muốn gặp lại là tôi chứ?”
“Tuấn Phong đâu?”Vân Giai Kỳ nhìn xung quanh, không thấy người nào khác.
Vân Ngọc Hân lại không trả lời câu hỏi của cô, mà lại nói với cô: “Cô tới thật đúng lúc, Vân Giai Kỳ, chúng ta nói chuyện đi!”
Vân Giai Kỳ hơi cảnh giác mà trừng cô ta một cái, giữ lại một chút đề phòng.
Cô lặng lẽ luồn tay vào trong túi, nhấn nút ghi âm.
Ánh mắt Vân Ngọc Hân liếc về phía tay cô, sâu xa nói: “Không cần phải lén lén lút lút ghi âm, chuyện tôi và cô nói, cũng chẳng phải chuyện