“Anh ấy là người cô yêu, đúng vậy, nhưng cô thì không phải! Dưa hái xanh không ngọt, đạo lý này, chẳng lẽ cô không hiểu sao?” Vân Giai Kỳ cười nhạt gặn hỏi.
Bỗng nhiên, Vân Ngọc Hân tới gần cô: “Dù là dưa hái xanh không ngọt thì tôi vẫn phải hái trái dưa này xuống, nó phải là của tôi! Không phải của cô!”
Vân Giai Kỳ: “…”
“Cô có biết, tôi yêu anh ấy nhiều bao nhiêu không? Tôi vô cùng yêu người đàn ông này, so với yêu chính mình thì tôi càng yêu người đàn ông này hơn! Tôi có thể vì anh ấy mà không cần cả mạng sống! Còn cô? Cô làm được không?”
“Dù cô có làm nhiều điều như vậy thì anh ấy cũng sẽ không bao giờ liếc mắt đến cô dù chỉ một cái!”
“Anh ấy có nhìn đến tôi hay không, không phải do cô quyết định!”
Vân Giai Kỳ tức giận nói: “Vân Ngọc Hân, cô thật buồn cười! Cho dù không có tôi, thì người mà anh ấy yêu cũng không phải là cô!”
Người phụ nữ này đã tẩu hỏa nhập ma rồi.
“Dù không có cô, dù người anh ấy yêu không phải là tôi, về sau, không cần biết là xuất hiện nhiều hay ít, hễ cứ xuất hiện một người, tôi sẽ diệt trừ một người! Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi đã không có được, thì người khác cũng đừng có mơ có được!”
Vân Ngọc Hân dừng một chút lại nói: “Tôi yêu tình cảm chân thành của anh ấy, cũng hận sự độc nhất của anh ấy! Tôi yêu việc nếu một ngày anh ấy rung động trước một người phụ nữ thì sẽ chỉ yêu một mình cô ấy suốt đời này!
Điều tôi hận chính là, người phụ nữ này, lại không phải là tôi! Nhưng dù vậy, tôi cũng phải loại bỏ cô ra khỏi cuộc đời anh ấy! Dù là cả đời này, anh ấy một thân một mình, không bao giờ yêu bất kỳ một ai nữa, tôi sẽ trông chừng cái xác rỗng của anh ấy, cũng không thấy hối tiếc!”
Vân Giai Kỳ giận dữ phản bác: “Chẳng lẽ cô muốn như con thiêu thân lao đầu vào lửa, muốn cùng nhau chết đi hả?”
“Ôi chao! Cùng nhau chết, cô xứng sao?”
Vân Ngọc Hân nói, cô ta bỗng nhiên quay lại trước ghế salon