Đôi mắt anh nhuộm đỏ vì tức giận!
Vân Giai Kỳ hoàn toàn bị hoảng sợ.
Từ trước tới nay anh chưa từng nhìn thấy cô sợ hãi đến như vậy, không biết làm gì, toàn thân run rẩy.
Anh nhìn bộ dạng đó không khỏi cảm thấy đau lòng.
“Giai Kỳ, đừng sợ.”
Giai Kỳ hoảng loạn nói: “Tuấn Phong, em thật sự không giết người…”
“Anh Tuấn Phong…”
Trong vũng máu, Vân Ngọc Hân yếu ớt gọi tên Bạc Tuấn Phong.
Người đàn ông nhìn cô ta.
Vân Ngọc Hân nói: “Anh Tuấn Phong, em có lời muốn nói với anh, em lạnh quá, anh đến đây ôm em được không…”
Bạc Tuấn Phong không đi đến chỗ cô ta.
Vân Ngọc Hân gấp gáp nói: “Anh Tuấn Phong, qua đây đi, ôm em được không? Em sợ, đây là lần cuối cùng em gặp anh, em sắp không trụ nổi nữa rồi… Có phải em sắp chết rồi không…”
Nghe vậy, người đàn ông mới bước đến bên cạnh cô ta.
Vân Ngọc Hân nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng của Bạc Tuấn Phong, ở góc độ mà chỉ người đàn ông mới nhìn thấy, cô ta thấp giọng nói: “Anh Tuấn Phong, nếu anh muốn cô ấy không sao thì bây giờ ôm em được không?”
“Vân Ngọc Hân, cô đang làm cái trò gì vậy?”
“Ôm em đi…”
Vân Ngọc Hân giơ bàn tay nhuốm máu ra, nắm chặt lấy ống tay áo của anh, khiến chiếc áo sơ mi của anh bị nhuốm bẩn.
Cũng không biết cô ta lấy đâu ra sức lực mà chảy nhiều máu như vậy vẫn có thể cười.
“Anh Tuấn Phong, anh không muốn em chết, đúng không?
Nếu như em chết rồi, vậy thì Vân Giai Kỳ sẽ thật sự trở thành kẻ giết người, anh làm sao bảo vệ được cô ta? Em… khụ khụ…em nhiều fan hâm mộ như vậy, cô ta có thể thoát được sao?”
“Vân Ngọc Hân!”
Bạc Tuấn Phong đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra, lạnh lùng