Trước khi rời khỏi bệnh viện, cậu ta lại nhớ tới trước cửa phòng cấp cứu kia.
Vân Ngọc Hân vẫn chưa thoát khỏi sự nguy hiểm của số phận.
Lý Uyển Đồng đã vội vàng chạy tới rồi, đang ở trước cửa ôm Vân Lập Tân kêu khóc om sòm.
“Ngọc Hân ơi! Con gái của tôi…Mẹ còn không kịp tới nhìn con vài lần vậy mà con làm sao lại..”
Nhìn thấy được Lý Uyển Đồng đau lòng không thôi, nước mắt rơi đầy mặt.
Vân Lập Tân an ủi ôm bà ta.
Lâm Tĩnh Anh đứng bên cạnh, nhìn thấy toàn bộ điều này cảm giác như mình chỉ là người ngoài cuộc.
Chồng của mình ôm nhân tình, lo lắng cho con gái của hai người họ, coi bà ta là gì chứ?
Lâm Tĩnh Anh tức giận nói: “Vân Ngọc Hân còn chưa chết đâu! Bây giờ bà khóc như vậy không biết là xui xẻo sao?”
Lý Uyển Đồng tức giận trợn mắt liếc nhìn bà ta một cái, chỉ vào mặt bà ta mà mắng: “Bà lại còn ở bên cạnh nói lời chế giễu! Bà làm Ngọc Hân thành ra thế này đấy!”
người như thế! Trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó, bây giờ bà nói xấu con bé là tội phạm giết người, bà có dụng ý gì hả?”
Vân Lập Tân nổi giận nói: “Lâm Tĩnh Anh! Đừng có giống như người điên! Sự việc còn chưa có phán quyết là bởi vì cảnh sát chưa sửa lại vụ án thôi!”
Lý Uyển Đồng cũng nói: “Tôi có dụng ý gì à? Bà còn mặt mũi hỏi tôi có ý gì sao? Tôi mới là người phải hỏi bà có dụng ý gì mới đúng! Bà không kết hợp lại hãm hại Ngọc Hân cùng đứa con gái tội phạm giết người kia sao? Bà và nghiệt chủng kia là cùng một bè mà thôi!”
Lâm Tĩnh Anh cũng không biết sự bực tức từ đâu tới đột