Vân Ngọc Hân vừa khóc vừa nói: “Em đã trải qua cửa tử một lần, em thấy chết cũng chẳng có gì đáng sợ cả! Không có anh thì em mới thật sự sống không bằng chết!”
Bạc Tuấn Phong cụp mí mắt xuống: “Tôi sẽ không cưới cô, cả đời này sẽ không bao giờ cưới cô!”
“Vậy nên, anh đang từ chối em, đúng chứ?” Vân Ngọc Hân hờ hững hỏi: “Anh có biết, anh từ chối em, sẽ phải chịu hậu quả như nào không?”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng đưa mắt nhìn cô ta, nghe cô ta hẳn ra từng từ từng từ một: “Anh sẽ không tính kế hoãn binh, tìm cách bảo lãnh cho cô ta trong lúc đang dây dưa với em như này đấy chứ? Anh thấy làm thế có tác dụng gì không? Cứ coi như cô ta vô tội được thả ra đi, thì có sao nào? Một lần vào nhà tù thôi cũng đủ khiến cả đời cô ta thân bại danh liệt, đó mới là điều đáng sợ, đúng không? Chỉ có em mới có thể lấy lại sự trong sạch cho cô ta! Những chuyện người khác không làm được, chỉ có em làm được! Chỉ cần anh cưới em, anh Tuấn Phong, chỉ cần anh cưới em…”
“Muốn tôi cưới cô thì chi bằng cô giết cô ấy luôn đi, vậy dễ dàng hơn nhiều”
“…” Vân Ngọc Hân trợn tròn mắt ngạc nhiên.
“Ép cô ấy nhìn người đàn ông mình yêu cưới người phụ nữ mình hận nhất trên đời, còn tàn nhẫn hơn cả việc giết chết cô ấy”
“Ha ha hai”
“Bảo tôi cưới cô ư? Tôi không làm được.
Bạc Tuấn Phong tôi cả đời này chỉ cưới một người, người vợ duy nhất của tôi là Vân Giai Kỳ, đến chết cũng không thay đổi.
Cô đó, tỉnh mộng chưa?”
Vân Ngọc Hân: “…”
Cô ta nhìn Bạc Tuấn Phong, ánh mắt tràn đầy sự thất vọng.
Hai người im lặng một lúc lâu.
Ngay khi Bạc Tuấn Phong chuẩn bị quay người rời đi thì Vân Ngọc Hân đột nhiên nói: “Anh đi đâu vậy?”
Thế nhưng Bạc Tuấn Phong vẫn không dừng bước.
Vân Ngọc Hân nói: “Anh muốn đi gặp cô ta và bảo lãnh cho cô ta đúng không? Bạc Tuấn Phong tuy rằng anh giàu nứt đố đổ vách, quyền thế ngất trời, nhưng đôi khi cho dù anh có giàu có và quyền lực đến