“Con bé… hiện tại con bé đang ở đồn cảnh sát, tôi muốn…tôi muốn nhờ Cung Dận bảo lãnh cho con bé!”
Mộng Yến Mi vô cùng hoảng hốt.
“Tại sao cô ta lại ở trong đồn cảnh sát? Cần có người bảo lãnh? Cô ta đã phạm tội gì?”
Mộng Yến Mi hoài nghỉ nói: “Lâm Tĩnh Anh, não của bà có vấn đề gì không? Con gái bà có chuyện lại đi tìm chồng tôi làm gì? Bà không biết đi tìm chồng của bà à?”
Lâm Tĩnh Anh cả người run lên, không nói nên lời.
Mộng Yến Mi nói, “Ồ, tôi hiểu rồi, Vân Giai Kỳ không phải con đẻ của chồng bà, vậy nên bà biết chuyện này có cầu xin ông ta cũng vô ích cho nên bà muốn đến cầu xin Cung Dận có đúng không? Lâm Tĩnh Anh, bà quả là biết tính toán.
Tôi nói cho bà biết, không thể nào! Vân Giai Kỳ phải trả giá cho những gì mà cô ta gây ra.
Cô ta không thể vô duyên vô cớ mà bị bắt được.
Giai Kỳ đã phạm phải tội gì? Chẳng phải mấy ngày trước vẫn còn đang yên ổn hay sao? Sao đột nhiên lại…”
“Con gái tôi vô tội!” Lâm Tĩnh Anh tức giận nói: “Con bé bị người ta vu oan, bị hãm hại!”
“Ai lại đi vu oan, hãm hại cô ta chứ?”
“Vân Ngọc Hân!” Lâm Tĩnh Anh nói: “Con bé vô tội.
Tôi không muốn phải nhìn con gái mình chịu đựng khổ sở ở trong đó.
Con bé đã bị giam một