Vân Lập Tân nghe xong loạng choạng suýt ngã xuống.
Chuẩn bị tâm lý tốt sao!?
Tình huống gì mà bọn họ phải chuẩn bị tâm lý thật tốt!”
Trong lòng Lâm Tĩnh Anh cũng phập phồng lo lắng.
Không biết vì sao bà ta không có cảm giác lo lắng như Vân Lập Tân, chỉ vội vàng hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Cô Vân bị người ta đâm nên bị thượng, bụng cô ấy bị thương rất sâu, máu chảy nhiều.
Vừa rồi cô ấy bị sốc!”
“Bị đâm sao?!”
Vân Lập Tân không khỏi cao giọng, sự tức giận biểu hiện rõ ràng: “Bị ai đâm?”
Y tá nhớ lại: “Hình như là…Vân Giai Kỳ!”
“Vân Giai Kỳ?”
Mọi người nghe vậy đều bị sốc.
Lâm Tĩnh Anh lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy được…”
“Dù sao đối tượng tình nghi cũng đã được đưa đến đồn cảnh sát, bây giờ chúng tôi đang hết lòng cứu giúp!”
Vân Lập Tân nghe đến đây, lập tức buông sự kiêu ngạo xuống, cầu xin y tá: “Wan xin các người hãy cứu lấy con gái tôi.
Ngàn vạn lần đừng để cho kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!”
“Yên tâm, chúng tôi chúng tôi hiện đang cố gắng cứu chữa hết sức!”
Nói xong, cô y tá vội vàng rời đi.
Chỉ chốc lát sau đã vội vàng cầm túi máu đi vào phòng cấp cứu.
Vân Lập Tân nhìn đèn trong phòng cấp cứu bật sáng, thần thần ngồi thụp xuống hàng ghế chờ.
Đột nhiên ông ta nghĩ đến cái gì đó, lấy điện thoại ra gọi điện.
Lâm Tĩnh Anh vẫn đang tò mò không biết giờ phút quan trọng này ông ta gọi cho ai.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Vân Lập Tân nói với người ở đầu dây bên kia: “Uyển Đồng! Bà mau đến bệnh viện đi! Ngọc Hân xảy chuyện rồi, tôi sợ bà tới không kịp gặp mặt con bé lần cuối Đầu Lâm Tĩnh Anh ong ong.
Bà ta không ngờ Vân Lập Tân lại gọi cho Lý Uyển Đồng.
Đúng vậy.
Vân Ngọc Hân gặp chuyện, dù sao thì Lý Uyển Đồng cũng là mẹ ruột của Vân Ngọc Hân, đương nhiên Vân Lập Tân phải gọi Lý Uyển Đồng đến đây rồi!