Lâm Tĩnh Anh ôm bức ảnh vào lòng, khóc lóc một cách đau đớn.
Bà ta đã làm tổn thương đến con gái mình suốt bao nhiêu năm trời như vậy mà không hề hay biết, không biết liệu sau này còn có cơ hội để bù đắp hay không.
Lâm Tĩnh Anh đã từng chứng kiến Vân Ngọc Hân là người không từ thủ đoạn.
Vân Ngọc Hân bề ngoài mềm yếu nhưng thực chất lòng dạ cô ta vô cùng nham hiểm.
Nếu không phải từng tận mắt chứng kiến thì Lâm Tĩnh Anh cũng sẽ hoàn toàn bị lừa gạt.
Vân Giai Kỳ hiện đang bị giam giữ trong một trại giam lạnh lẽo, chắc hẳn cô rất sợ hãi và bất lực, nhưng bà ta thậm chí đến một lần gặp mặt cô cũng lực bất tòng tâm.
Lâm Tĩnh Anh đột nhiên nghĩ đến Cung Dận.
Nếu như… Nếu là nhà học Cung, những gì nhà họ Bạc làm được thì chắc chắn nhà họ Cung cũng có thể.
Lâm Tĩnh Anh trở nên khẩn trương, một ngọn lửa hy vọng bùng lên trong lòng bà ta.
Đến bước đường cùng này thì nhà họ Cung trở thành cứu cánh duy nhất mà bà ta có thể nương tựa vào.
Lâm Tĩnh Anh nhanh chóng thay quần áo và kêu tài xế đưa đến nhà họ Cung.
Tại cổng lớn nhà họ Cung.
Chỉ có một ngọn đèn được bật sáng ở đại sảnh, bà ta xuống xe, bước tới cửa rồi vội vàng bấm chuông.
Rất lâu sau vẫn không có ai đáp lại.
Lâm Tĩnh Anh kiên trì Không lâu sau, quản gia mặc đồ ngủ, khoác áo một chiếc áo khoác ở bên ngoài vội vàng bước tới cổng, vừa nhìn thấy Lâm Tĩnh Anh thì có chút kinh ngạc: “Bà Vân?”
“Tôi muốn gặp Cung Dận!”
“Đã… đã muộn thế này rồi còn có chuyện gì nghiêm trọng như vậy? Ông Cùng còn chưa ngủ dậy, giờ mới có mấy giờ chứ?”
“Tôi có việc gấp, làm ơn mở cửa ra! Tôi muốn gặp Cung Dận!”
“Chuyện có gấp đến mấy thì cũng phải đợi đến sáng mai đi.
Đợi ông Cung ngủ dậy đã rồi tôi sẽ thông