“Vân Ngọc Hân!” Lâm Tĩnh Anh nói: “Con bé vô tội.
Tôi không muốn phải nhìn con gái mình chịu đựng khổ sở ở trong đó.
Con bé đã bị giam một ngày trời rồi, tôi lo rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra”.
“Quái lạ” Mộng Yến Mi hừ lạnh một tiếng”“Trước đây không phải bà rất ghét bỏ đứa con nghiệt chủng này sao? Sao bây giờ lại làm ra vẻ mẹ con hiếu thảo trước mặt tôi?”
Đôi môi Lâm Tĩnh Anh run lên bần bật: “Con bé không phải…
Gì?”
Lâm Tĩnh Anh như dùng hết sức lực: “Con bé không phải là đứa con nghiệt chủng!”
Mộng Yến Mi không ngờ rằng một nguồn năng lượng mạnh mẽ như vậy lại bùng phát từ người phụ nữ gầy gò này.
Cung Dận vừa đi ra khỏi phòng cũng đã nghe thấy giọng nói của Lâm Tĩnh Anh.
Ông ta bước đến tầng hai, đứng ở lan can và nhìn xuống dưới liền thấy Lâm Tĩnh Anh đang đứng trước mặt Mộng Yến Mi, khiêm tốn lau nước mắt.
“Đứa trẻ này đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ từ khi còn nhỏ.
Cha không nhận con bé, mẹ cũng không nhận con bé.
Lâm Tĩnh Anh tôi có lỗi với con bé.
Bây giờ con bé lại bị bắt nạt như thế này…”
“Lâm Tĩnh Anh bà có lỗi với cô ta thì có liên quan gì đến nhà họ Cung?”
“Không phải vậy… Cho dù không phải vì con bé là con gái ruột của Cung Dận, thì nhà họ Cung có quyền thế, chắc chắn sẽ có cách rửa sạch được tội danh cho con bé!”
“Câm miệng!”
Mộng Yến Mi đã vô cùng tức giận khi nghe những lời nói của Lâm Tĩnh Anh: “Cô ta không phải là con gái của Cung Dận.
Không phải!”
Lâm Tĩnh Anh định nói gì đó, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cung Dận đang đứng ở lầu hai, bà ta có chút kinh ngạc, trợn tròn hai mắt.
Mộng Yến Mi nhìn theo ánh mắt của bà ta, quay đầu lại nhìn thấy Cung Dận đang đứng ở lầu hai, vẻ mặt càng thêm không vui: “Cung Dận?”
Cung Dận bước xuống lầu.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Tĩnh Anh ngay lập bước qua bỏ lại Mộng Yến Mi