Hiện tại, các phóng viên báo đài đều có mặt ở đó.
Nếu anh dám phủ nhận thì bước tiếp theo sẽ là chuyện “Cố ý giết người” của Vân Giai Kỳ, cô ta sẽ không ngại dùng phương tiện truyền thông để phóng đại mọi chuyện lên, cùng lắm thì chết chung với nhau.
Cô ta muốn xem khi mọi chuyện dậy sóng, dù là người quyền uy nhất nước Quốc Hoa thì anh có thể ngăn cản được dư luận hay không.
Cô ta không tin anh có thể quản thúc được cô ta.
Bạc Tuấn Phong biết rằng Vân Ngọc Hân đang ngụy trang để đe dọa anh.
Cô ta là một người phụ nữ rất khôn ngoan, biết rằng anh muốn đưa cô ta ra khỏi bệnh viện và sẽ kiểm soát chặt chế thì cô ta sẽ không còn tự do nữa.
Hiện tại, cô ta chỉ còn có cơ hội duy nhất này để đảo ngược tình thế.
Anh cũng biết rằng nếu anh phủ nhận mọi chuyện trước công chúng thì Vân Ngọc Hân sẽ làm loạn.
Rất nhiều máy quay đang nhắm vào Bạc Tuấn Phong.
“Bạc gia, Vân Ngọc Hân nói hai người chuẩn bị kết hôn, hôn lễ đã chuẩn bị xong chưa?”
“Vân Ngọc Hân vì tai nạn này mà sẩy thai.
Người ta đồn rằng cô Vân Giai Kỳ là tình cũ của anh.
Liệu anh có phải chịu trách nhiệm về sự cố này không?”
“Bạc gia, xin hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi, cảm ơn anh!”
Vô số micro được đưa về phía anh.
Dưới ánh mặt trời, Bạc Tuấn Phong đột nhiên dừng bước.
Anh ngước mắt lên, khuôn mặt đẹp đẽ của anh được phản chiếu qua vô số ống kính, cử chỉ thoát tục, ánh mắt vô cùng cao quý.
Người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn đám người, đôi môi mỏng khẽ mở gắn từng chữ: “Tôi nói sẽ lấy cô bao giờ?”
Vân Ngọc Hân chợt sững người.
Cô ta không ngờ rằng người đàn ông này lại dám…
Đôi mắt mỏng và lạnh lùng của Bạc Tuấn Phong như nhìn xuyên qua cơ thể cô tựa một thanh gươm lạnh lẽo.
“Vân Ngọc Hân, tự mình ảo tưởng thì cũng phải có giới hạn.
Bạc Tuấn Phong tôi sẽ không bao giờ lấy cô, không không bao giờ muốn cô”
“Âm!” Một tiếng như sấm sét đánh lên trên mặt đất.
Mọi người có mặt ở đó đều chết lặng.
Đây không phải là tát thẳng vào mặt của Vân Ngọc Hân một cách công khai sao?