“Bạc Gia, cô Vân Giai Kỳ bị tai nạn.”
Lúc bình minh, Tân Khải Trạch gọi điện thoại cho Bạc Tuấn Phong.
Từ tập đoàn Thiên Ngạo, Bạc Tuấn Phong vội vàng lái xe đến bệnh viện.
Chiếc Aston Martin vừa được lái xe vào bệnh viện, nhưng một chiếc xe cảnh sát hộ tống Vân Giai Kỳ đã đi ngang qua xe của anh.
Ngay sau khi Bạc Tuấn Phong đến bệnh viện, anh biết rằng Vân Giai Kỳ đã được chuyển đi.
Anh nhớ lại chiếc xe cảnh sát chạy ngang qua cửa, vừa định lao ra khỏi cửa, giọng nói của Tống Hạo Hiên từ sau lưng anh vang lên.
“Bạc Tuấn Phong”
Bạc Tuấn Phong dừng lại và quay lại nhìn Tống Hạo Hiên.
Tống Hạo Hiên lạnh lùng hỏi: “Anh ở đây làm gì?”
Bạc Tuấn Phong phớt lờ anh ta.
Tống Hạo Hiên sải bước về phía trước và siết chặt vai anh nhưng Bạc Tuấn Phong không thể chịu đựng được, anh bất ngờ đấm một cú vào hàm anh ta.
Tống Hạo Hiên đau đớn một tiếng, nắm chặt cảm lùi về phía sau, nhưng cũng không chịu thua kém, anh ta lập tức nắm chặt tay đấm về phía Bạc Tuấn Phong.
Ngay khi Bạc Tuấn Phong nắm lấy cánh tay của anh ta, anh lạnh lùng nói: “Tống Hạo Hiên, anh cũng xứng đánh nhau với tôi?”
“Anh còn mặt mũi nào để gặp Vân Giai Kỳ? Anh không phải đã tuyên bố kết hôn với Vân Ngọc Hân rồi ư, còn mặt mũi gì mà đến gặp Vân Giai Kỳ?”
Bạc Tuấn Phong đoán được Tống Hạo Hiên nhìn thấy những thông tin không lành mạnh của giới truyền thông và không muốn giải thích quá nhiều.
“Lại dám ngăn cản tôi, đừng trách tôi độc ác”
“Vậy tôi phải chăm sóc kỹ càng cho anh”