Mọi người nghe tiếng nhìn lại thì thấy Vân Ngọc Hân mặc một bộ quần áo màu trắng xuất hiện trước cửa, đang được mười bảo vệ đưa đến chỗ Tống Hạo Hiên.
Vân Ngọc Hân không còn xinh đẹp chỉnh chu như xưa nữa, bị thương nặng chưa lành, sắc mặt trắng bệch yếu ớt không chút máu, hôm nay cô ta không trang điểm có vẻ hơi tiều tụy.
Trong lúc nhất thời hiện trường gần như mất khống chế! Không ai ngờ đương sự Vân Ngọc Hân sẽ đột nhiên xuất hiện ở hiện trường.
Tống Hạo Hiên cũng không ngờ tới chuyện này.
Vân Ngọc Hân đi từng bước lên đài phát biểu.
Cô ta đứng ở trước ống kính lạnh lùng nói: “Rất xin lỗi mọi người vì đã biến mất trước công chúng lâu như vậy, vết thương của tôi vẫn chưa khỏi hẳn nhưng nghe được tiếng gió từ các bạn bè truyền thông nói là có người muốn triệu tập mở họp báo để trả lại sự trong sạch cho hung thủ thì tôi không thể nào kiềm chế sự phãn nộ, phải tự mình đi đến hiện trường để nhìn thử xem trước những bằng chứng rõ như ban ngày như thế làm thế nào rửa tội cho hung thủ!”
Vân Ngọc Hân đột nhiên quay lại ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Tống Hạo Hiên.
“Anh muốn trả lại sự trong sạch cho hung thủ, vậy ai trả lại sự công bằng cho tôi đây? Ai có thể trả lại đứa con của tôi và Tuấn Phong đây!”
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.
“Con ư?”
“Vân Ngọc Hân mang thai?”
“Vân Ngọc Hân mang thai đứa con của nhà họ Bạc?”
“Nghe Vân Ngọc Hân nói vậy có nghĩa là đứa nhỏ không thể giữ được rồi!”
“Nghe nói Vân Ngọc Hân mắc bệnh tim bẩm sinh, mang thai là chuyện nguy hiểm tới tính mạng đấy!”
“Trời a! Môt dao của Vân Giai Kỳ xém chút nữa là lấy hai mạng người rồi! Độc ác như vậy làm sao có thể tha thứ, làm sao có thể rửa sạch tội!”
Vân Ngọc Hân bi thương hỏi: “Trong bụng tôi mang đứa con của anh Tuấn Phong mà tôi vô cùng mong chờ! Anh Tuấn Phong và tôi quen nhau từ nhỏ, hai chúng tôi cùng nhau lớn lên, tôi là vị hôn thê hợp pháp của Tuấn Phong! Còn Vân Giai Kỳ thì chẳng những cướp vị hôn phu của tôi đến đứa nhỏ trong bụng tôi cũng không buông tha! Cô ta có thể hại tôi nhưng không thể hại con tôi! Tôi ước gì cô ta đâm vào tim tôi chứ không phải bụng tôi!”
Vân Ngọc Hân đứng trước ống kính nước mắt rơi