Cơ thể của Bạc Tuấn Phong rất lạnh!
Lạnh như một con vật máu lạnh vậy!
Vân Giai Kỳ ngẩng đầu lên, đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt mình trở nên vô cùng đáng sợ.
Cô đẩy anh: “Tôi không muốn anh chạm vào tôi!”
Bạc Tuấn Phong nắm lấy tay cô hỏi: “Nếu em không muốn anh chạm vào thì em muốn ai chạm vào?”
Anh ôm lấy khuôn mặt cô, ép cô nhìn Tống Hạo Hiên: “Là anh ta?”
Vừa nói anh lại nhìn về phía Doãn Lâm: “Hay là anh ta?”
Vân Giai Kỳ run lên.
“Nói!”
Bạc Tuấn Phong liền nói tiếp: “Ai dám động vào em, anh nhất định sẽ thủ tiêu kẻ đó!”
“Bạc Tuấn Phong! Anh nhất thiết phải làm vậy sao?! Anh bị điên à?”
Tống Hạo Hiên vẫn muốn bước tới, nhưng Vân Giai Kỳ lo lắng tình hình sẽ trở nên mất kiểm soát, vội vàng nói: “Tống Hạo Hiên, đừng qua đây!”
“Em còn dám gọi tên anh ta!?” Giọng nói lạnh lùng của Bạc Tuấn Phong vang lên trên đỉnh đầu cô: “Nếu em còn dám gọi tên anh ta thêm một lần nữa, anh sẽ biến anh ta thành đồ tàn phế cho em xem!”
Vân Giai Kỳ hét lên: “Tôi sẽ không gọi nữa!”
Khi cô quay đầu lại nhìn Bạc Tuấn Phong, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống: “Bạc Tuấn Phong, thôi đủ rồi! Anh nhất định muốn tôi hận anh như vậy sao?”
Doãn Lâm liền đáp: “Cô Vân Giai Kỳ…”
Khi anh ta vừa tới gần Bạc Tuấn Phong, Bạc Tuấn Phong liền ngẩng đầu lên nhìn chằm chảm anh ta, ôm Vân Giai Kỳ vào lòng, nắm lấy cổ áo của Doãn Lâm đẩy ra: “Cút!”
Doãn Lâm mất cảnh giác loạng choạng ngã xuống đất.
Vân Giai Kỳ cảm thấy bầu trời