Bây giờ, cô giống như một con chim bị nhốt trong lòng bàn †ay của người đàn ông này, bị quản lý chặt chế!
“Thả tôi ral”
“Thả rai”
Trong lúc giẵng co kịch liệt, Vân Giai Kỳ chỉ cảm thấy sau đầu đụng phải vật gì đó cứng ngắc, đại não đột nhiên như bị ngưng lại, hoàn toàn không cử động được, hai mắt tối sầm, cả người mềm nhữn xuống đất.
Trước khi ý thức mất đi, cô mơ hồ nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, ánh mắt lạnh lùng quét qua người cô từng li từng tí một, cuối cùng, vẫn dừng ở bụng dưới của cô.
“Vân Giai Kỳ, em không thể trốn thoát đâu”
Một câu nói lạnh lùng, vẫn văng vắng ở bên tai cô, cô nghiến răng nghiến lợi nói một câu: “Bạc Tuấn Phong, anh thật độc ác…
Rất nhanh sau đó, cô đã bất tỉnh.
Một màn đen tối.
Khi tỉnh dậy lần nữa, cô đã ở trong phòng bệnh.
Cô đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, vô thức đưa tay vuốt ve phần bụng dưới của mình, trong lòng lo lắng không yên.
Bạc Tuấn Phong sẽ không thực sự phá con của cô chứ?
Nhưng ngay sau đó, cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Không thể nào.
Đứa trẻ nhất định vẫn còn