Bạc Tuấn Phong nhất thời nghĩ đến: “Lúc trước cậu từng nói cô ấy có máy bay tư nhân đứng tên cô ấy?” Đột nhiên Tân Khải Trạch nghĩ ra điều gì lập tức trả lời: “Tôi lập tức điều tra tất cả các chuyến bay ở thủ đô!” Anh ta nói xong liền vội vàng bước ra khỏi phòng bệnh.
Bạc Tuấn Phong nhìn xung quanh thấy mọi người vẫn đứng tại chỗ nét mặt như người có tội, anh không kiên nhẫn nói: “Còn chưa cút?” Tất cả mọi người như được ân xá nhanh chóng biến mất không còn bóng người.
Bạc Tuấn Phong bước đến bên giường bệnh ngồi xuống, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc gối.
Người đã đi rất lâu đến độ ấm không còn nữa nhưng trong phòng vẫn còn lưu lại chút gì đó hơi thở của cô.
Bạc Tuấn Phong nhíu mày, vài vết máu lấm tấm xuất hiện trên ga giường.
Anh xoa nhẹ đầu ngón tay, sau này vết máu không thể khô lại.
Vì để trốn thoát khỏi anh, cô không ngần ngại rút kim tiêm ra.
Một người luôn sợ đau như cô lại ép mình làm như thế để rời xa anh? Hay là vì để đứa trẻ trong bụng cô không nỡ vứt bỏ vì vậy liền phản bội anh đến cùng đi? Bạc Tuấn Phong nheo mắt lại.
Một tiếng đồng hồ sau, Tân Khải Trạch đã điều tra ra tất cả tuyến bay ở thủ đô lập tức chạy đến phòng bệnh báo cho anh biết: “Bạc gia tra được rồi! Máy bay tư nhân dưới tên cô Vân Giai Kỳ quả thực đã trưng dụng sân đỗ của sân bay thủ đôi”
“Mấy giờ?”
“Chuyến bay lúc bảy giờ sáng”
Bạc Tuấn Phong nhìn đồng hồ, đã bảy giờ rưỡi rồi.
Tân Khải Trạch giải thích nói: “Hôm nay nhiệt độ giảm xuống, buổi sáng có sương mù chuyến bay có thể bị hoãn.
Không biết có đuổi kịp không!”
Bảy giờ ba mươi tại sân bay.
Máy bay chạy trên đường bay và cất cánh.
Chuyến bay từ thủ đô đến Las Vegas dự kiến kéo dài mười sáu tiếng đồng hồ, bị hoãn khoảng một tiếng nhưng cũng không tính là muộn.
Doãn Lâm nói với Vân Giai Kỳ: “Cô Vân Giai Kỳ cô có đói không, cô có muốn ăn gì không?” “Tôi không đói nhưng hơi mệt” “Vậy cô nghỉ ngơi đi đợi cô tỉnh dậy rồi ăn sau” “Ừ”
Sau khi máy bay đã bay ổn định, Doãn Lâm lấy chăn đắp lên người Vân Giai Kỳ, cô nằm trên sô pha, đắp chăn và dần dần chìm vào giấc ngủ.
Doãn Lâm thấy cô đã ngủ nên anh ta đứng dậy đi vào nhà hàng.
Máy bay hơi lắc lư, trên đường bay luồng không khí cứ xộc tới khiến cho Vân Giai Kỳ ngủ không được sâu giấc.
Giữa lúc mơ màng cô lờ mờ nghe thấy âm thanh “đi đi đi phát ra truyền đến tai mình như thể nó đến từ một thiết bị điện tử nào đó.
Vân Giai Kỳ hé mắt, trong tầm mắt mờ mịt mơ hồ vạch ra một bóng người xa lạ.
Cô bối rối tưởng đó là Doãn Lâm nhưng bất kể từ hình dáng hay tướng mạo, cô mơ hồ nhận ra người trước mặt không phải là Doãn Lâm càng không phải là bất kỳ thành viên nào trên máy bay mà cô quen thuộc.
Chiếc máy bay tư nhân mang tên cô được bố trí một cơ trưởng, một phi công phụ và năm phi hành đoàn khác tất cả đều