Thân máy bay rung chuyển dữ dội.
Đóng cửa lại máy bay trực thăng lại có thể bay thêm một đoạn.
Phi công đột nhiên cau mày và nói: “Không đủ… vẫn là quá tải.
Nếu tiếp tục như vậy, lượng nhiên liệu sẽ không đủ để quay trở lại trung tâm cứu hộ”
“Chúng tôi phải làm gì đây?” “Chúng tôi đã vứt bỏ những vật nặng có thể ném xuống biển rồi” Mọi người hai mắt nhìn nhau, ánh mắt đột nhiên rơi vào trên người Doãn Lâm.
Những người trên máy bay hiện đã quá tải.
Vì vậy, họ phải tính đến chuyện ném Doãn Lâm xuống biển.
Những người còn sống đương nhiên bọn họ sẽ đưa họ về nhưng Doãn lâm đã chết rồi.
Bọn họ có thể, không còn cách đưa thi thể của anh ta trở về nữa.
Vì vậy các nhân viên y tế bước đến gần Vân Giai Kỳ và nói với cô ấy: “Thưa cô, tôi xin lỗi bây giờ nhiên liệu trực thăng không đủ chúng tôi phải ném vật nặng…” Vân Giai Kỳ thờ thẫãn ngước mắt lên và đôi mắt vô hồn của cô rơi trên người bọn họ.
Nhất thời cô không hiểu bọn họ muốn biểu đạt cái gì.
#W¡ tiên sinh này… Thật tiếc chúng tôi phải ném xác anh ấy xuống biển để lượng nhiên liệu đủ cho máy bay trở về trung †âm cứu hộ…” Đồng tử vân Giai Kỳ đột nhiên giãn ra.
Cô tức giận nói: “Thi thể? Cậu ấy chưa chết… “
“Tôi biết cô cảm thấy khó có thể chấp nhận sự thật này nhưng sự thật là vị tiên sinh này đã… Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác!
“Đừng…” Vân Giai Kỳ nóng lòng muốn ôm lấy Doãn Lâm nhưng đã có người nhanh hơn một bước kéo Doãn Lâm đến cửa.
Cô chỉ có thể ôm lấy một cánh tay của anh ta.
Vân Giai Kỳ liền ôm chặt lấy cánh tay của Doãn Lâm hét vào mặt bọn họ: “Các người đang làm gì vậy?”
“Rất xin lỗi!”
Người đàn ông biết rằng