Dừng lại một chút Mộng Yến Mi áy náy nói: “Dì xin lỗi…
Tình cảm Cung gia đối với Cung Bắc rất sâu đậm việc này là dì vẫn luôn giấu giếm con! Nhưng bệnh tình Cung Bắc bây giờ đã trở nên nghiêm trọng hơn! Dì biết việc này không thể giấu tiếp được nữa! Nếu như con không tin con có thể dắt Cung Bắc đi khám nghiệm DNA dì không nói hai lời! Đợi đến khi con nhìn thấy kết quả rồi tự ắt sẽ tin lời của dì nói!” Khuôn mặt của Bạc.
Tuấn Phong hơi cứng lại.
“Con còn nhớ lân sinh ba của Vân Giai Kỳ không?” Mộng Yến Mi nói vội: “Lúc đầu Vân Giai Kỳ bị tai nạn xe ô tô hai đứa trẻ chết yểu.
Kỳ thực chúng không có chết yểu một đứa là Mạn Nhi được Vân Giai Kỳ đưa đi rồi còn một đứa là Cung Bắc lúc sinh vì quá yếu cứ cho rằng không còn hơi thở nữa.
Thực ra…”
“Là bị một y tá trộm đi! Cô ta muốn bán đứa trẻ này cho chợ đen bị y tá trộm mất rồi! Muốn bán đứa bé này ra chợ đen rồi sau đó bị cảnh sát điều tra phát hiện.
Bởi vì không tra ra được thân phận của đứa nhỏ nên bọn họ thông qua kiểm định DNA mới tìm đến Cung Chiến! Nhiều năm qua Cung gia vẫn luôn cho rằng Cung Bắc là con của Cung Chiến cho đến đoạn thời gian trước Cung Bắc phát bệnh lại kiểm tra máu mới phát hiện ra…”
Nói xong, bà ta lại nói: “Cung Bắc là máu thịt của con và Vân Ngọc Hân!” Cô ta cắn chặt răng nhất quyết không chịu nói Cung Bắc là con của Vân Giai Kỳ.
Cho dù phải bị ép nói ra sự thật với Bạc Tuấn Phong, cô ta cũng không muốn cho Vân Giai Kỳ biết đến lúc Bạc Tuấn Phong thật sự giành lấy quyền nuôi com cô ta vẫn có thể tùy lúc đến thăm Cung Bắc.
Nhưng để Vân Giai Kỳ biết được…
Thì Vân Giai Kỳ cũng sẽ biết được thân phận thực sự của Mạn Nhi và Vũ Minh thôi.
Suy cho cùng ba đứa trẻ này là sinh ba.
Cung Bắc là do Vân Giai Kỳ sinh ra, Vân Giai Kỳ tất nhiên cũng biết thân thế của hai đứa trẻ kia.
Chuyện này đối với Bạc gia Cung gia mà nói đều là phiền phức cực lớn.
Mộng Yến Mi căng thẳng đến mức toàn thân phát run.
Bạc Tuấn Phong nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô ta, anh đột nhiên nhắm chặt mắt lại đưa ngón tay thon dài mảnh khảnh vuốt vuốt giữa đôi lông mày một cách nặng nề và khóe miệng bất giác giật giật.
Mộng Yến Mi lại áy náy nói: “Xin lỗi, Tuấn