Lâm Tĩnh Anh nói: “Vân Giai Kỳ, dù con có để cho mẹ nói hay không thì nhất định hôm nay mẹ phải nói hết sự thật cho mọi người biết! Hai mươi mấy năm trước, tài chính của Vân thị gặp nguy hiểm gần phá sản, vì muốn nhà họ Cung rót vốn nên Vân Lập Tân lợi dụng cháu, đưa cháu lên trên giường của Cung Dận.
Lúc đó Cung Dận đã đính hôn với Mộng Yến Mi, bởi vì chuyện này mà ông ấy đã đồng ý điều kiện của Vân Lập Tân để giấu chuyện đó đi không cho người nào biết”
Bà ta dừng một chút, sau đó lại nói: “Qua một thời gian thì cháu đã mang thai! Cháu lại giả vờ không biết chuyện này, nhưng Vân Lập Tân biết rõ đứa bé mà cháu đang mang trong bụng chính là con của ai, ông ấy nguyện ý đế cháu sinh hạ đứa bé ấy ra.
Cháu cho rằng ông ấy đã chấp nhận đứa bé này rồi nhưng ai ngờ rằng thì ra ông ấy đã tỉnh kế tử lâu, ông ẩy nuôi người phụ nữ khác ở bên ngoài, sau đó đối đứa con của người phụ nữ ấy với con của cháu! Cháu đã ấn nhẫn nhiều năm như vậy cũng chỉ đơn giản vì hy vọng ông ấy nhớ tới tình cảm vợ chồng! Nhưng ông ấy lại dẫn Lý Uyến Đồng tới, cuối cùng cháu chỉ có thể nghĩ rằng tình cảm nhiều năm như vậy đã cho chó ăn hết rồi!”
Lâm Tĩnh Anh càng nói càng cảm thấy đau lòng: “Để ông ta cùng ả tiện nhân kia tương thân tương ái, ở cạnh nhau suốt đời đi!”
‘Sau khi bà ta nói xong, Bạc Ngạn Thiên lại im lặng.
Ông ta quay đầu nhìn Bạc Tuấn Phong, lại thấy anh cũng im lặng không nói gì, nhìn ánh mắt ngoài ý muốn của anh, ông ta cũng biết anh không rõ chuyện này ra sao.
‘Vân Giai Kỳ là con gái của Cung Dận ư?
“Tôi không tin!” Sau một hồi lâu, cuối cùng Bạc Ngạn thiên lại thốt ra một câu như vậy.
Lâm Tĩnh Anh ngạc nhiên mà nhìn về phía ông ta.
“Bác không tin sao?”
“Chuyện này quá hoang đường! Tôi không tin!” Bạc Ngạn Thiên nói “Nếu