Bạc Tuấn Phong đi đến nằm chặt lấy cổ tay Mộng Yến Mi: “Dì”
“Tuấn Phong! Rốt cuộc là cháu ở phe ai hả? Làm sao phải bảo vệ người phụ nữ này chứ? Cháu nhìn không rõ hay sao? Cô ta đang sợ là thế giới không loạn lên đấy!”
Lâm Tĩnh Anh che mặt, bà ta hoàn toàn không để ý đến Mộng Yến Mi mà chỉ nhìn Cung Dận bằng ánh mắt sáng quác: “Cung Dận, ông nói gì đi chứ! Ông, có dám nhận con bé hay không? Nó chính là con gái ruột của ông, là cốt nhục của ông! Ông có nhận nó hay không?”
Giọng nói của Lâm Tính Anh vừa thấp vừa như thấm dò.
Cung Dận nhìn Vân Giai Kỳ, ông ta nắm chặt tay lại Cuối cùng Vân Giai Kỳ cũng nhịn không nối nữa, cô nói: “Có thế nói đến đây thôi được không?
Cô ngẩng đầu hướng về phía Cung Dận, tiếng nói nghẹn trong cổ họng.
Một hai phải ép cô trải qua thêm một lần thất vọng nữa sao?
‘Vân Giai Kỳ biết rõ Cung Dận sẽ không đời nào nhận cô.
Bởi lẽ cô nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ ra lý do gì để Cung Dận nhận cô cả.
Nhiều năm như vậy, người đàn ông này không hề dành có chút tình cảm gì với cô, cũng chỉ bởi vì dòng máu đang chảy trong cơ thể này mà bắt ông ta nhận một đứa con gái xa lạ này thôi ư?
Nhất định muốn cô chính tai nghe một lần cự tuyệt chối bỏ mới cam tâm hay sao?
“Đủ rồi!” Vân Giai Kỳ đột nhiên nói: “Từ nhỏ đến giờ tôi chưa một ngày ôm hy vọng sẽ được công nhận! Nói tôi con hoang cũng được, nói tôi có mẹ sinh ra nhưng không được cha nhận cũng được, tôi đều chấp nhận những điều đó!”
Cô quay đầu nhìn Bạc Ngạn Thiên, nói: “Ông đơn giản chỉ muốn chứng minh tôi chính là con hoang không ai nhận sao? Bây giờ ông hài lòng rồi chứ? Nhà họ Cung sẽ chẳng đời nào nhận tôi, người đàn ông này càng không muốn nhận tôi!
Tôi chính là con hoang, được chưa? Ông nhất định phải đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy sao?”
“Vân Giai Kỳ”
Cung Dận bỗng nhiên mở miệng ngắt lời cô.
‘Vân