“Chẳng lẽ là chuyện ông nên quan tâm ư? Vân Lập Tân, ông lấy thân phận gì mà đòi quan tâm bà ấy? Hai người cũng đã ly hôn rồi, ông cũng chẳng còn có cái tư cách gì để quản bà ấy nữa!”
‘Vân Lập Tân thẹn quá thành giận, nói: “Tao còn chưa ly hôn với bà ấy đâu!
Trước khi tôi ly hôn với bà ấy thì tôi vẫn là chồng của bà ấy!
Vân Giai Kỳ trả lời ông ta một cách mỉa mai: “Chồng à? Ông thì có tư cách gì mà đòi làm chồng của bà ấy hả? Vân Lập Tân, tôi thấy ông chính là một người đàn ông vô dụng nhất đấy! Ông đã không có bản lĩnh gì rồi, lại còn phản bội vợ cả của mình mà đi bán vợ cầu lợi! Không những không chịu trách nhiệm hay bồi thường cái gì cho bà ấy mà còn đi nuôi người thứ ba ở bên ngoài! Ông và Lý Uyển Đồng quả thực chính là cá mè một lứa, ở bên ngoài nuôi đứa con hoang, còn muốn nâng người thứ ba thượng vị! Bây giờ Vân thị mà ông có được.
chỉ là do ông giảm đạp lên vợ cả của mình mà có được thôi.
Vân thị mà ở trong tay ông, tôi xem xem ông có thể giữ nó được đến khi nào!”
‘Vân Giai Kỳ nói trình bày rõ ràng từ đâu đến cuối, Vân Lập Tân nghe vào mà quả thực là bị tức giận đến mức nối trận lôi đình.
Ông ta lập tức chạy tới trước mặt cô, giơ cao một bàn tay lên, định tát cái gật mạnh vào mặt Vân Giai Kỳ.
Một tiếng “bang” vang lên!
‘Vân Lập Tân bị đánh một cái vào sườn mặt ‘Vân Ngọc Hân kinh ngạc mà hô lên một tiếng, kích động hét lên: “Vân Giai Kỳ! Cô làm cái gì vậy!”
Bạc Ngạn Thiên cũng cả giận mà nói: “Ngay cả tôn tỉ trật tự mà cũng chẳng phân biệt được, không coi ai ra gì, ông ấy là cha cô, tại sao cô có thể ra tay đánh ông ấy được?”
“Lâm sao, ngày thường luôn miệng gọi tôi là đứa con hoang, trở mặt liền không nhận, bây giờ lại nói ông ta là cha tôi ư? Ông ta xứng sao?”
‘Vân Giai Kỳ đột nhiên nhìn về phía Vân Lập Tân: “Tôi đánh ông ta thì sao hả?
Tôi cứ đánh ông ta đã Nói xong, cô lại tát một phát nữa vào mặt