Bạc Tuấn Phong dao!?”
‘Vân Ngọc Hân trào phúng nói: “Tôi thấy anh cũng chẳng bằng tôi! Ngay cả tôi cũng biết bản thân muốn cái gì, anh có biết bản thân muốn gì hay không?
Anh thật sự yên Vân Giai Kỳ hay sao?”
Tổng Hạo Hiên nói: “Tôi yêu cô ấy, cho nên tôi không muốn nhìn cô ấy phải đau khổ nữa!”
Sau đó anh ta nói muốn đi.
‘Vân Ngọc Hân khẩn trương giữ anh ta lại: “Anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn đi nói cho cô ấy biết toàn bộ sự thật!”
“Nếu anh nói cho cô ta biết rằng từ trước tới nay anh đều lừa dối cô ta thì anh không sợ cô ta sẽ hận anh sao?!”
Cơ thể Tống Hạo Hiên cứng đờ.
“Nhất định cô ta sẽ hận anh thấu xương!”
“Bây giờ nói cho cô ấy biết cũng không muộn” Tống Hạo Hiên ngẩng đầu rồi nhảm mắt lại, sau đó anh ta mở mắt ra, trong đáy mắt là sự bình tính: “Cô ấy muốn hận thì cứ đế cô ấy hận đi, dù sao cũng là tôi nợ cô ấy!”
Nói rồi anh ta đột nhiên hất Vân Ngọc Hân ra.
Cô ta đứng tại chỗ mà sững sờ, sau đó nắm chặt tay lại, cần răng, Tống Hạo Hiên!
Tôi sẽ không để cho anh thực hiện được!
Ở bãi đỗ xe.
Bạc Tuấn Phong nhanh chóng đuổi theo Vân Giai Kỳ, “Giai Kỳ”
Người đàn ông nắm lấy tay của cô: “Em đi nhanh như vậy để làm gì?”
‘Vân Giai Kỷ xoay người, lạnh nhạt mà liếc anh một cái: “Bạc Tuấn Phong, không phải anh muốn nhận đứa bé trong bụng Lâm Thanh Thủy làm con mình hay sao?”
Bạc Tuấn Phong bật cười: “Anh đã nói là mình nhận đứa bé ấy làm con mình bao giờ chứ?
‘Vân Giai Kỳ phẫn nộ, cô nói: “Anh biết rõ đứa bé kia chính là con của anh!”
Bạc Tuấn Phong nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, anh nâng tay lên, nhẹ nhàng