Anh sẽ không sao.
Chắc chắn sẽ không sao!
Bạc Tuấn Phong anh tuyệt đối đừng xảy ra chuyện.
Ba tiếng sau trong bệnh viện.
Bạc Tiều Dương vội vàng chạy tới bệnh viện, xe cứu thương cũng củng lúc đi đến.
‘Vừa mới xuống xe Bạc Tiêu Dương đã nhìn thấy cửa xe cứu thương mở ra, Bạc Tuấn Phong được bác sĩ đưa xuống.
Cho dù khuôn mặt người kia toàn là máu nhưng Bạc Tiêu Dương vẫn có thể lập tức nhận ra, cậu ta ba bước thành hai chạy đến cáng cứu thương nhìn Bạc.
Tuấn Phong nhắm chặt mắt nắm trên đó, vùng cổ băng bó kín mít Bạc Tiêu Dương hít một hơi, ngấng đầu lên níu lấy cánh tay một bác sĩ, hỏi: “Anh ấy thế nào rồi bác sĩ?”
“Chúng tôi sẽ lập tức đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu”
“Mất máu quá nhiều… Tình huống rất khẩn cấp..”
“Mất máu quá nhiều?”
“Vết cắt ở động mạch, chúng tôi đã khẩn cấp truyền máu, nhưng tình huống cụ thể thì… chúng tôi sẽ cố gắng hết sức”
Bạc Tiêu Dương lập tức buông ra, không cản trở bác sĩ nữa, mà nói: “Phải cứu sống anh ấy!”
“Được! Chúng tôi nhất định sẽ làm hết khả năng!”
Bạc Tiêu Dương nhìn theo bác sĩ và y tá đẩy Bạc Tuấn Phong vào phòng cấp cứu.
Một lúc sau cảnh sát cũng đến, bọn họ vừa nhìn đã nhận ra Bạc Tiêu Dương, đi tới chào hỏi: “Cậu Tiêu Dương cũng ở đây à?”
Bạc Tiêu Dương quay lại hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Người của chúng tôi còn đang khám nghiệm hiện trường, nhìn qua không giống như tai nạn bình thường”
“Tai nạn?”
“Đúng vậy”
Cảnh sát nói: “Xe của nhà họ Bạc đụng vào xe móc lớn khiến xe thể thao biến dạng, hư hại rất nghiêm trọng..”
Bạc Tiêu Dương không nói lời nào, cậu