Hai Thế Giới
Tác giả :Kagi
Chương 18
Chương 18: Thật sự rất muốn gặp (Author: Kagi)
Cảnh tượng lúc này phải nói là khá quỷ dị.
Key thì liếc Will với ánh mắt cổ quái, Vanes che miệng cười trộm. Will lại đánh mắt với mọi người, ra vẻ "anh đây quả là thiên tài". Anna nghiêng đầu nghĩ ngợi. Fei và Graham thì mồm há hốc, mắt mở to.
Cuối cùng, Will nói:
-Được rồi, ai làm việc nấy đi.
-Dạ, chủ nhân. Các cô gái đồng thanh, sau đó tản ra làm việc của mình.
-Cô cũng đi chuẩn bị bữa ăn đi, tôi dẫn bạn bè lên phòng. Will dặn dò nàng quản gia.
-Vâng, thiếu gia. Rất may mắn, cô nàng này là người duy nhất trong tòa nhà không bị ảnh hưởng bởi những ý tưởng "mới lạ" của Will.
Cả bọn theo Will lên phòng của hắn. Tuy chưa bao giờ ở đây nhưng phòng Will vẫn được bày trí rất đầy đủ. Một cái giường lớn, một phòng tắm riêng, còn có bàn làm việc cùng vài thứ linh tinh khác. Phòng hắn còn thông ra ban công bên ngoài.
Vào phòng, Will liền hỏi, rất đắc ý:
-Thế nào, lúc nãy được chứ?
-Quá được đấy chứ, tôi không ngờ cậu lại còn cả trò này đó. Graham nói, Fei cũng gật đầu phụ họa.
Vanes nhanh chóng kéo Anna sang phòng kế bên dành cho họ. Trước đó còn lườm Will một cái.
-Sao nào Key, cậu dù sao cũng là người bên kia, có gì không chuẩn không? Will hỏi.
-Thiếu một thứ? Key trả lời, vẫn với giọng nói đều đều.
-Thứ gì? Cả ba tên đều nhìn hắn.
-Neko mimi.
Key nói, sau đó đi thẳng ra ban công ngắm cảnh, bỏ lại ba tên kia đang ngơ ngác không hiểu.
Bữa trưa được làm rất thịnh soạn theo đúng phong cách quý tộc. Ngay cả phòng ăn cũng rất sang trọng. Trừ Will cùng Graham ra, mọi người đều có vẻ không thích ứng được. Nhất là Key, bởi vì trên bàn không có đũa. Đâm ra hắn phải loay hoay với bộ đồ ăn phương tây khá khó khăn. Trước đây vì mái tóc đen, Key kiên quyết ình là người châu Á. Và trong quan niệm cố chấp của hắn, người á đông ăn cơm là phải dùng đũa, dẫn đến việc hắn dùng những thứ khác khi ăn ngoài đũa là ít đến đáng thương.
Ăn uống xong, nghỉ ngơi một lúc, đoàn người lại tiếp tục ra ngoài rong chơi.
Lại nói về những người khác.
-Cuối cùng là tại sao chứ, mớ tài liệu này chẳng giúp gì được mình cả!
Allen đứng trong phòng, mắt hắn hơi thâm, có vẻ đã thức trắng đêm. Trên bàn bày biện đủ thứ giấy tờ, có vài cái ghi bằng ngôn ngữ cổ nữa. Tuy nhiên có vẻ không quá hài lòng, vẻ mặt Allen hơi tối lại, miệng không ngừng thì thào.
Cuối cùng hắn lắc đầu mấy cái, bước vào nhà tắm.
Để cho những dòng nước chảy xuống người, Allen nhìn vào gương. Trong đó ngoài hình ảnh của hắn còn có một đám khói đen mơ hồ tụ tập thành một hình người.
Tắm xong, Allen khoác bộ trường bào ma pháp sư lên người, sau đó tiến đến văn phòng hiệu trưởng.
-Sao? Cậu cần biết về các Valkyrie à? Hiệu trưởng Rud hỏi.
-Vâng, thầy có tư liệu gì về chúng không ạ?
-Ừm, ta cũng không rành lắm, em thử đến BIstec xem, trong thư viện của hiệp hội ma pháp ở đó có lẽ còn lưu trữ những thông tin ấy đấy.
-Dạ, vậy em xin phép ạ. Khom người chào hiệu trưởng xong, Allen bước ra ngoài.
-Có chuyện gì với thằng nhóc này vậy nhỉ? Trong phòng, vị hiệu trưởng già nói thầm.
Mặt trăng, Miraculum.
Trong một căn phòng sang trọng. Một cô bé đang ngồi trước bàn trang điểm.
Trong gương là một gương mặt trắng trẻo rất dễ thương, làn da mịn màng, mái tóc tím cột một bên, tròng mắt cũng là màu tím. Chính là thần tượng của giới trẻ Liễu Thùy Nhi.
Cô bé đang coi một cuốn album, trong đó có hình của cô lúc nhỏ, còn có một nhóm khoảng năm sáu đứa trẻ trạc tuổi cô nữa. Trong ảnh có rất nhiều cảnh bọn trẻ đang vui đùa với nhau.
Liễu Thùy Nhi nhìn vào một bức ảnh. Trong đó có một cậu bé tóc đen. Cậu ta ngồi một mình, dựa lưng vào gốc cây, trên tay cầm một quyển sách đọc rất chăm chú.
Cô nàng nhìn một lúc rồi cười khẽ:
-Giờ có lẽ anh đã thực hiện được ham muốn tìm hiểu ma pháp của mình rồi nhỉ Key? Thật sự rất muốn gặp lại anh a, mọi người cùng chơi đùa như khi xưa vui biết bao nhiêu.
Có tiếng gõ cửa, Thùy Nhi gấp cuốn album lại, nói:
-Vào đi, chị Thủy.
Người vừa gõ cửa là trợ lý của Liễu Thùy Nhi, đồng thời cũng là người thân cận nhất với cô bé, cô ta nói:
-Em chuẩn bị một tí đi, lát nữa sẽ có một bài phỏng vấn đấy.
-Vâng, em ra ngay. À chị gửi dùm em một lá thư được không?
-Sao, thư cho ai vậy?
-Một người bạn cũ thôi.
Chị Thủy cầm lá thư liếc sơ qua một cái, trên bìa thư có ghi nơi gửi: "Học viện Minith".
-Được thôi, mai chị ra bưu điện gửi dùm em cho. Bây giờ em sửa soạn đi nhé, chị ra ngoài trước đây.
Thùy Nhi quay lại bàn để trang điểm sơ qua một cái.
Trên bàn, ngay cạnh quyển album còn có một cái lắc tay nhỏ, ở giữa có móc một chữ K.
Những người bạn của chúng ta đi chơi một lúc lâu tới gần chiều tối. Họ ra lại con đường vinh quang, quyết định đi thẳng một đường lên phía bắc. Nơi họ định đến chính trước cổng hoàng cung.
Trên đường có rất nhiều người qua lại, một vài sạp hàng bán đắt còn dọn dẹp sớm. Các đội trị an đi tuần tra xung quanh, còn có vài cỗ xe ngựa sang trọng lướt qua. Tất cả tạo nên một khung cảnh sinh hoạt buổi chiều rất riêng biệt.
Key lúc này đã dừng lại, trước mặt họ là một quảng trường cực kì rông lớn, đủ để chứa hàng vạn người cùng lúc. Đây chính là quản trường độc lập, nơi mà hoàng đế Ostine đệ nhất tuyên bố lập quốc và chọn Bistec làm thủ đô.