Hai Thế Giới
Tác giả :Kagi
Chương 75
Chương 75: Lễ hội (Author: Kagi)
Mười ngón tay Key lướt điệu nghệ trên phím đàn, tạo nên những giai điệu thanh thoát trong phòng học, lúc này đã được bày biện lại. Bàn ghế được phủ lên một lớp vải, vách tường và góc phòng cũng đầy những vật dụng và hình vẽ trang trí, mọi người cũng không khoác áo choàng ma pháp sư nữa mà đều mặc trang phục bồi bàn. Lớp của Key quyết định mở quán nước trong kì lễ giao thoa này, trong đó Key phụ trách tiết mục piano góp vui.
-Bàn số bốn gọi đồ ăn kìa, làm gì mà chậm chạp vậy Graham. Ashley nói lớn.
-Tới ngay tới ngay.
Graham bỏ ly nước đang uống dở xuống, tiến tới quầy bếp lấy đồ ăn, mọi người ai cũng tất tả với công việc của mình. Quán lúc này quả thật rất đông khách, có lẽ do hôm nay đã là ngày cuối, mọi người ai cũng muốn tận hưởng hết mình. Ashley nhìn Graham chạy tới chạy lui không khỏi cười một cái, sau đó cô đem tờ giấy ghi thức ăn tới nhà bếp, sẵn tiện lấy một ly nước đem lại cho Key.
-Nghỉ tí đi Key, cậu chơi cũng gần một giờ rồi.
-Cám ơn.
Key đánh nốt ngân cuối cùng, sau đó tiếp ly nước của Ashley, thuận miệng nói
-Đông thế nhỉ, kín hết cả chỗ ngồi rồi cơ đấy.
-Ừm, đúng thế thật, vui nhưng cũng rất vất vả. Ashley cũng cười đáp.
-Vất vả sao? Tôi thấy có người đang đứng tán dóc đây này.
-Hihi, cậu cũng phải cho tôi làm biếng một chút chứ, hơn nữa chăm sóc cho chàng nghệ sĩ này cũng là một công việc mà.
-Nếu vậy đó là một công việc mà ai cũng muốn làm đấy. Key khẽ cười.
-Cậu đang tự đề ình đấy à?
-Không hề, tôi chỉ nói những gì mình nghĩ thôi. Cô không thấy Graham chạy đi chạy lại đến đổ cả mồ hôi luôn rồi kìa.
-Đó là việc của hắn mà. Ashley le lưỡi ra phản bác.
Lúc này tiếng của Graham liền vọng tới:
-Này, nếu em có thời gian rảnh rỗi nói chuyện như vậy thì ra đây phụ anh một tí đi.
-Hứ, ai thèm giúp anh chứ.
Tuy nói thế nhưng Ashley đã chỉnh lại quần áo một chút rồi bước ra ngoài, đi được một chút cô quay lại nói với Key:
-Này, dù gì cậu ở đây cũng đâu làm gì đúng không?
-Ừm, đúng.
-Thế vào nhà bếp chơi đi.
Nói xong Ashley liền khẽ cười rồi bước đi, Key nghĩ một chút, sau đó lắc đầu bước vào nhà bếp. Nhà bếp được đặt trong góc phòng, lắp vài bức tường nhôm và phủ vải, phía trong mùi thơm tỏa ra không ngừng, đội ngũ nấu ăn hiện đang hoạt động hết công suất, mỗi người mỗi việc. Nhìn quanh một chút Key đã thấy người hắn muốn tìm, thân ảnh nhỏ bé đang trang trí món ăn trước khi nó được đưa ra ngoài, không ai khác ngoài Anna. Key khẽ gật đầu chào vài người quen, sau đó tiến tới sau lưng Anna tằng hắng một cái. Không ngờ âm thanh lạ lại khiến Anna giật mình mém tí đã làm rơi quả ớt đang được tỉa, tuy vậy ngón tay cô cũng bị cắt một đường, máu bắt đầu chảy ra. Key nhìn xung quanh không hề thấy tờ khăn giấy nào, những cái khăn lau thì đều bị dơ, vì vậy hắn tặc lưỡi một cái rút trong người ra một cái khăn mùi xoa chặn lên vết thương.
Anna lúc này mới hoàn hồn lại, nhưng cô cũng không biết làm gì, lẳng lặng nhìn Key chùi vết thương một lúc rồi mới đỏ mặt nói:
-À, à, tôi tự, tự dùng ma pháp chữa thương được mà.
Key ngẩng mặt lên, lúc này dường như mới nhớ ra:
-À, đúng rồi nhỉ, gấp quá tôi quên mất. Thế làm ngay đi, để lâu chảy máu nhiều.
-Cậu, cậu còn đang cầm tay tôi. Anna cúi gằm mặt xuống, lí nhí nói.
-Ách. Xin lỗi. Key liền buông tay Anna ra, sau đó dúi cái khăn vào trong áo khoác.
Lúc này cũng có nhiều người chú ý tới tình huống chỗ Key, vài tiếng cười khúc khích vang lên cùng nhiều ánh mắt ám muội càng làm Anna thêm đỏ mặt. Key cũng khá luống cuống, tuy nhiên hắn còn có bản mặt lạnh như tiền để trưng ra, vì vậy nhìn bên ngoài vào thì trông hắn rất bình tĩnh, chuyện vừa rồi chẳng ảnh hưởng gì mấy. Do quán ăn hiện tại khá bận rộn nên chuyện vừa rồi chỉ là một đề tài nhỏ để ọi người trong nhà bếp bàn tán khi đang làm việc, cũng không ai quá chú tâm, nhớ vậy hai người kia mới thở ra một hơi. Anna thi triển ma pháp chữa trị, Key thì đi rửa cái khăn mùi xoa, cả hai không ai nói với nhau câu nào. Tới khi ánh sáng ma pháp tắt đi một lúc Key mới mở lời:
-Lúc nãy xin lỗi nhé, làm cô giật mình.
-Không, không sao, là tại tôi mà.
Cả hai lại im lặng, Key giặt đi giặt lại cái khăn vài chục lần rồi mới nói:
-Thế, ra ngoài ngồi chơi không?
-Tôi còn việc trong nhà bếp. Anna tiếc nuối trả lời.
-Không sao đâu, khách cũng thưa rồi, tụi này tự lo được. Một người bạn chung lớp cười nói, mấy người kia cũng gật đầu.
-Với lại, ở đây không nhận người bị thương đâu. Một cô gái tiếp lời.
-Vậy, cám ơn. Anna nói, sau đó quay sang nhìn Key cười.
-Đi thôi. Key cũng cười đáp.
Bên ngoài quả thật đã bớt khách, đã có vài bàn trống, mọi người cũng đỡ vất vả hơn, ít nhất Graham có được chút thời gian với Ashley. Anna và Key tiến tới một bàn gần cửa sổ, sau đó không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài. Trời lúc này đã gần chiều, mọi hoạt động của các lớp dần đi tới hồi kết, có thể bắt gặp nhiều người khiên những thùng cac tông lớn đi cất, hoặc về nhà tắm rửa chuẩn bị cho đêm cuối cùng của ngày lễ. Hôm nay tuyết rơi rất ít, vì vậy mọi người có thể tận hưởng một ngày lễ trong cái nắng ấm áp, tiếng cười nói vang lên khắp nơi, còn có tiếng la ó, tiếng hoan hô đằng xa tạo nên một không khí lễ hội cực kỳ sôi nổi.
-Đã hơn một năm rồi nhỉ? Anna mở lời.
Cô lúc này đã hết ngượng ngùng, môi cong lên thành một nụ cười nhẹ, đem đến cho người đối diện một cảm giác đầy thư thả và thoải mái. Key cũng cười, nói:
-Ừm, một năm này xảy ra nhiều chuyện thật.
-Sao nghe giọng cậu cứ như vô tình bị cuốn vào ấy nhỉ? Anna nói, sau đó cười khúc khích.
-Chỉ là không nghĩ tới bản thân lại trải qua nhiều thứ thế thôi.
-Vui chứ?
-Rất thú vị.
Sau đó cả hai người lại yên lặng, có lẽ họ tìm thấy ở nhau một cảm giác bình yên trong những lúc như thế này, khi không ai nói gì. Cả hai đang tận hưởng cái cảm giác đọc được ý nghĩ của người còn lại, giữa họ tồn tại một loại ăn ý rất vi diệu trong rất nhiều chuyện.
Nói ít, không phải vì không có gì để nói, mà là để cảm nhận tình cảm trong mỗi câu nói.