Hai Thế Giới
Tác giả :Kagi đọc truyện mới nhất tại .
Chương 95
Chương 95: Bướm đen (Author: Kagi)
Key được đặt dựa vào một thân cây, bên cạnh là Anna đang nhìn một cách đầy lo lắng. Hắn bất tỉnh cũng được vài phút, trong khoảng thời gian này Anna cũng không biết phải làm gì. Chỉ cần nhìn con bướm nọ tỏa ra ánh sáng màu đen đỏ đầy yêu dị thì cũng đủ hiểu tình trạng của Key là do nó tạo ra, nhưng chính vì thế mà Anna càng k dám mạnh động với con bướm, có trời mới biết nếu gặp nguy hiểm nó có làm ra trò gì với Key hay không. Hơn nữa theo kiến thức mà Anna biết, thì Key đang gặp một loại công kích mang tính tinh thần, đây không phải là chuyên môn của cô, và con bướm này cô cũng chưa từng được đọc trong bất kỳ tài liệu này, hiểu biết về nó là một con số không to tướng. Điều duy nhất cô có thể làm hiện tại là cố giữ an toàn cho cơ thể của Key, và cầu nguyện.
Đúng như Anna nghĩ, con bướm nọ có khả năng tấn công tinh thần, nó có thể đi sâu vào ý thức của con mồi, tìm kiếm kí ức của chúng và phá hủy, gây ra thương tổn chí mạng về thần trí, đó cũng là lí do quanh đây không có con ma thú hay động vật bình thường nào. Hình thể con bướm rất nhỏ, muốn lẩn trốn là cực kỳ dễ dàng, muốn tiêu diệt nó thì phải chấp nhận khả năng tinh thần sẽ bị hủy hoại, dù là động vật bình thường cũng cảm thấy nguy hiểm chứ đừng nói ma thú vốn dĩ đã có linh trí.
Lúc này con bướm đang tiến vào trong đầu Key, bắt đầu tìm tòi và phá hoại.
Nó đi ngược dòng kí ức của Key, lướt qua hàng loạt hình ảnh mà không dừng lại chút nào, theo kinh nghiệm săn mồi của nó, những thứ nằm càng sâu bên dưới mới là những thứ có khả năng gây tổn hại cao nhất, vì thế nó cứ tiến mãi tiến mãi, cho tới khi bắt gặp hình ảnh cuối cùng mà nó có thể thấy. Đó là hình ảnh một bãi biển lúc hoàng hôn, lúc đó con mồi của nó còn rất nhỏ, vừa tỉnh dậy trên bãi biển đó, trong tay cầm chặt một cái chìa khóa.
Con bướm dừng lại, có vẻ hơi bối rối nhìn xung quanh, đây là hình ảnh sâu nhất, xa hơn nữa là một khoảng tối đen. Với vốn kiến thức ít ỏi của mình về con người, nó không biết tình trạng của Key là thế nào, vì rõ ràng đây còn chưa phải là điểm cuối trong trí não của hắn, nhưng nó lại không thể tiến hơn nữa, điều này làm con bướm đen khó hiểu. Nhưng nó cũng không chần chừ lâu, nếu đây đã là điểm cuối nó có thể tới, vậy nó sẽ bắt đầu phá hoại từ đây, đến khi nào tâm trí của con mồi hỏng mất mới thôi.
Hai khối cầu đỏ trên cánh con bướm sáng lên, có thể công kích bất cứ lúc nào, mục tiêu là hàng loạt hình ảnh trong kí ức Key. Nhưng trước khi nó phát động tấn công, trong hình ảnh cuối cùng về bãi biển kia, cái chìa khóa trong tay Key tỏa ra một ít khí đen thăm thẳm, so với con bướm còn đen hơn, đậm hơn. Sau đó, toàn bộ những hình ảnh phức tạp kia biến mất.
Xung quanh con bướm lúc này là hàng loạt những mảnh gương vỡ, và giống như giấc mơ năm đó của Key, tất cả những mảnh gương này không ngoại lệ đều là khung cảnh chiến trường. Thây người và những thứ không phải người chất cao như núi, máu thịt nhiều đến mức có thể nhuộm đỏ cả bầu trời, khí cụ chiến tranh, vũ khí xếp thành đống, thành trì đổ vỡ, đất đai cằn cỗi, những hình ảnh tràn ngập sự hủy diệt. Con bướm cảm thấy bất an, những thứ xuất hiện quanh nó cực kỳ khủng bố, khiến nó bắt đầu sợ hãi và hối hận. Trong lúc hoảng loạn đó, nó không kiềm được mà tấn công, hai khối cầu trên cánh chiếu ra hai chùm sáng đỏ rực, bắn tới những mảnh gương. Lúc này, dị biến lại một lần nữa phát sinh.
Những mảnh gương hứng sự công kích của chùm sáng thì không suy suyển gì, nhưng bắt đầu run lên, mỗi mảnh gương đều bay ra một loạt khí đen, số lượng khí đen càng ngày càng nhiều, con bướm cũng càng lúc càng sợ. Lúc này nó cũng bất chấp mọi thứ, chuyển mình định trốn thoát khỏi ý thức của con mồi đáng sợ này. Nhưng trước khi nó kịp vỗ cánh bay đi, luồng khí đen kia đã ập tới bao vây nó lại. Giữa đám khí đó xuất hiện một đôi mắt đỏ với ánh nhìn đầy lạnh lẽo và sắc bén. So với ánh mắt này, hai khối cầu của con bướm chỉ giống như một món đồ chơi biết phát sáng. Khi đôi mắt nọ xuất hiện, một giọng nói trầm khàn lạnh lùng cũng vang lên, nói một thứ ngôn ngữ xưa cũ mà chẳng mấy ai còn biết:
-Đã bao nhiêu năm rồi?
Con bướm tất nhiên không hiểu gì, nhưng nó cũng không dám loạn động, vì đám khí xung quanh mang lại cho nó một cảm giác tràn đầy áp bức, giống như nó có thể bị xé tan bất cứ lúc nào vậy. Sau một lúc trầm ngâm, ánh mắt kia bắt đầu hướng về nó, giọng nói khi nãy lại vang lên:
-Ngươi khiến ta một lần nữa có thể thức tỉnh, nhưng lại dám tấn công ta. Mạo phạm uy nghiêm của Asgard là không thể tha thứ.
Tuy con bướm nghe không hiểu gì, nhưng nó cảm giác khối khí xung quanh ngày càng nặng nề, ngày càng lạnh lẽo. Phòng tuyến cuối cùng trong lòng nó cũng tan vỡ, nó bắt đầu cầu xin, hai khối cầu nọ nhấp nháy liên tục như muốn truyền đạt thông tin gì đó. Ánh mắt đỏ kia vẫn không có biến chuyển gì, nhưng giọng nói nọ tiếp tục cất tiếng:
-Ngươi cầu xin sự tha thứ?
Có thể nói con bướm nọ quả rất có khiếu trong việc đọc tâm trạng của vật sống khác, dù không biết giọng nói kia muốn thế nào nhưng ý tứ thì nó cũng hiểu một hai, hai khối cầu đỏ càng liều mạng nhấp nháy. Lúc này giọng nói kia không vang lên nữa, mà một đồ hình màu đen lại hiện ra, có chút giống một vòng tròn