Gần
tối, gió ngừng thổi, mưa cũng dần tạnh, bọn trẻ chạy ra khỏi lớp, đến sân tập
nhỏ vỗ tay không ngớt. Đỗ Hiểu Tô cầm máy ảnh, chụp rất nhiều hình cho chúng.
Những cái đầu nho nhỏ chụm lại với nhau, cùng xem màn hình bé nhỏ của máy ảnh
kĩ thuật số, tấm ảnh chụp chung trông rất chỉnh tề, nghiêm túc. Bọn trẻ vây
Hiểu Tô và anh, nụ cười rạng rõ như những bông hoa bừng nở, nhưng có vài tấm là
do Đỗ Hiểu Tô bắt tạo dáng, bọn trẻ đứng trước ống kính làm mặt hề trông rất
buồn cười. Đỗ Hiểu Tô kiên nhẫn mở từng tấm hình ra cho mọi người xem, khiến
đám trẻ không ngừng bật cười.
Nước
trong chum đã gần hết, thầy Tôn muốn đi gánh nước, Đỗ Hiểu Tô lại hào hứng xung
phong: “Để tôi đi”.
Thầy
Tôn gãi đầu: “Vậy để bác sĩ Thiệu đi cùng, đường khó đi, cô cũng không gánh nổi
đâu”.
Cô ngẩn
người, Lôi Vũ Tranh nhận lấy thùng nước: “Đi thôi”.
Lên núi
mới biết vì sao thầy Tôn nói đường khó đi. Cái gọi là “đường đi” thật ra chỉ là
những con đường mòn nhỏ hẹp uốn lượn, có đoạn đường mỗi bên là vách đá cheo
leo, bên dưới là vực, sóng biển vỗ vào đá cuộn trào như những đụn tuyết, nhìn
qua cũng đủ chóng mặt. Đỗ Hiểu Tô trèo lên đến đỉnh núi cũng đã mệt phờ, gió
lớn thổi tóc cô rối tung. Đứng trên đỉnh núi nhìn ra xa, thấy được biển rộng vô
bờ, nước biển như có màu vàng đậm, phía xa lại là màu xanh nhàn nhạt, phóng tầm
mắt ra xa có thể thấy được các đảo như những dấu chấm nhỏ, thỉnh thoảng nhô lên
giữa biển mây.
Từng
đám mây lớn cũng bị gió thổi đi xa tựa như những cánh buồm đang căng mình đón
gió, cũng như vô số những hòn đảo cô độc ngoài kia, càng bay càng xa. Cô mở
rộng đôi tay, cảm nhận được cơn gió luồn qua từng kẽ ngón tay. Lôi Vũ Tranh
đứng đó, nhìn trời biển, cảm giác như tâm hồn mình cũng được gột rửa. Trời và
biển rộng lớn hùng vĩ thế này, còn con người lại quá nhỏ bé. Bao phiền não và
đau khổ trên thế gian cũng có thể bị biển trời vĩnh hằng nhấn chìm.
Thì ra
nơi hòn đảo vô danh này lại có phong cảnh đẹp hùng tráng đến vậy.
Có thứ
gì đó nhột nhột cọ vào chân anh, cúi đầu nhìn thì ra là con mèo, chẳng biết nó
đi theo từ lúc nào. Bốn chân nhỏ lấm đầy bùn đất, nhưng nó vẫn nghiêng ngả chạy
đến chỗ Đỗ Hiểu Tô. Cô ôm lấy mèo con, quỳ xuống bên suối rửa sạch chân cho nó.
Nước suối lạnh, lạnh đến nỗi mèo con bỗng rùng mình vẩy hết nước lên mặt cô.
Gió thổi qua gò má thoáng ửng hồng của cô khiến làn da cơ hồ trở nên trong
suốt, tựa hoa tường vi buổi sớm còn lưu lại những giọt sương mai lấp lánh, khi
cười lại tỏa sáng rực rỡ như đóa hoa bừng nở.
Anh cúi
xuống múc nước.
Nghe
thấy cô đang thì thầm với mèo con: “Xương Sườn, về nhà với tao đi, ở nhà có rất
nhiều thứ ngon”.
Anh
lạnh nhạt nhìn qua, cuối cùng nói: “Cô không định mang nó cùng về đấy chứ?”.
Nhìn bộ
dạng của cô như vừa phạm lỗi: “Thầy Tôn nói mèo mẹ chết rồi, mèo con ở đây
không có gì ăn, chắc cũng sẽ chết đói…”.
“Ở đây
ngày ngày có tôm có cá, làm sao chết đói được”.
“Nhưng
không có ai nấu cơm cho nó”.
Anh
chậm rãi nhấc hai thùng nước lên: “Cô sẽ nấu cơm cho nó sao?”.
Cô nhận
ra sự châm biếm trong câu nói của anh, giọng hạ xuống: “Tôi cũng không
biết…nhưng tôi có thể mua thức ăn cho nó…”.
Anh
gánh nước xuống núi: “Máy bay không cho mang theo động vật”.
Cô sực
nhớ ra, đuổi theo sau anh: “Nghỉ cách đi mà, giúp tôi một chút được không?”.
Anh
không để ý đến cô, cứ theo con đường núi khúc khuỷu chậm chạp đi xuống.
Cô ôm
mèo con, bước thấp bước cao chạy theo anh cầu khẩn: “Anh xem mèo con đáng
thương thế này, nghĩ cách đi mà, anh còn biết sửa cả máy phát điện…”, giọng cô
dịu dàng, kéo kéo tay áo anh, “Chấn Vinh…”.
Anh đột
ngột dừng bước, bình thản nói: “Tôi không phải Thiệu Chấn Vinh”.
Cô
buông tay, mèo con nhảy xuống đất, cô lặng người nhìn anh, một cảm giác như vừa
bị người khác gọi dậy khi đang đắm mình trong giấc mộng, ngơ ngác tỉnh dậy. Mèo
con lăn lộn mấy vòng trên đất, cả người lấm lem, không còn nhận ra màu lông của
nó nữa, nó đưa lưỡi liếm chân mình rồi lại ngẩng đầu kêu “meo meo” với anh, một
người một mèo nhìn anh đăm đăm, như không biết phải làm thế nào.
Anh
xách nước tiếp tục đi xuống, cô ôm mèo con lặng lẽ theo sau.
Tối đó
vẫn là anh nấu cơm, nhưng bữa ăn cũng đã được cả thiện vì có thêm rong biển, có
món canh rong biển với tôm. Bọn trẻ rất tập trung ăn, Đỗ Hiểu Tô múc một bát
canh, lặng lẽ ăn, thầy Tôn sợ họ bị cảm lạnh, liền đến nhà bếp tìm một chai
rượu: “Tối nay chúng ta uống một chút, để tránh cảm lạnh”.
Rượu
trắng ngâm hải sâm, mùi vị rất lạ.
Thầy
Tôn vốn định uống cùng Lôi Vũ Tranh vài ly, nhưng không ngờ anh không phải đối
thủ của Lôi Vũ Tranh, mới uống vài ly mặt đã đỏ đến tận mang tai, nói nhiều
hơn: “Hai người đến đây, bọn trẻ vui lắm, tôi cũng rất vui… bác sĩ Thiệu, anh
và cô Đỗ quả là người tốt, gửi tiền đến đều đặn, còn gửi sách đến… tôi cũng có
một cô bạn gái, nhưng cô ấy không hiểu, nói rằng trên đảo quá khổ, làm thầy
giáo trên đó sẽ không kiếm được nhiều tiền nên bảo tôi vào đại lục làm việc.
Nhưng nếu tôi đi, bọn trẻ sẽ làm sao đây… bọn chúng không được dạy dỗ… anh với
cô Đỗ, hai người thật tốt…”.
Thầy
Tôn nói loạn hết cả, Đỗ Hiểu Tô cầm chai rượu, giúp anh rót một ly: “Thầy Tôn,
tôi kính thầy”.
“Cô Đỗ
cũng uống một ít đi, uống rượu bớt lạnh, trên đảo ẩm ướt lắm”, thầy Tôn mặt đỏ
rực, nụ cười vẫn có phần ngượng ngùng, “Lần này hai người đến không thể tiếp
đón chu đáo, thật ngại quá. Tôi và bọn trẻ, chúc hai người bách niên giai lão”.
Cuối
cùng cũng uống hết một chai rượu, máy phát điện cũng ngừng.
Thầy
Tôn bật đèn pin, đi sang phòng ngủ chăm sóc bọn trẻ. Đỗ Hiểu Tô nằm trên
giường, ban đầu còn nghe thấy thầy Tôn nói chuyện với mấy đứa trẻ chưa ngủ được
bên cạnh, sau đó không còn tiếng động nữa.
Trong
phòng chỉ có một ngọn nến tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt.
Lôi Vũ
Tranh vẫn ngủ dưới đất, cô không chắc anh đã ngủ chưa, nên nhỏ giọng gọi:
“Này…”.
Anh mở
mắt nhìn cô.
“Xin
lỗi”.
Anh
nhắm mắt.
Cô nói:
“Cảm ơn anh, hai hôm nay bọn trẻ rất vui”.
Anh bắt
đầu mất kiên nhẫn, xoay người: “Cô yên tâm, sẽ không có lần sau”.
“Tôi
biết tôi sai rồi, trước đây chỉ biết trách trời trách đất, còn tự cho rằng mình
kiên cường, nhưng đến khi Chấn Vinh đi rồi…tôi mới biết mình thật quá nhu
nhược. Tôi thấy không công bằng, sao có thể để Chấn Vinh đi như vậy, thậm chí
tôi còn chưa kịp nói với anh ấy… Tôi cũng từng hận mình, nếu tôi không nói chia
tay, có lẽ anh ấy sẽ không tình nguyện đi. Nhưng bây giờ tôi biết rằng, dù có
tôi hay không, anh ấy nhất định cũng sẽ đi. Bởi anh ấy rất lương thiện, nên
nhất định sẽ đi cứu người. Nếu phải trách ai đó, tôi chỉ có thể trách mình
không có phúc”, giọng cô càng lúc càng nhỏ, “Cũng như thầy Tôn chưa từng trách
ai, một mình ở trên đảo dạy dỗ mấy đứa trẻ, ngay cả gánh nước cũng phải vượt
qua con đường núi khó khăn như vậy. Phải dạy học, phải chăm sóc học sinh, mà
không hề oán than tiếng nào… nếu so với thầy Tôn, so với Chấn Vinh, tôi thật
quá nhỏ mọn, quá ích kỉ…”.
Trời
tạnh mưa, nhìn qua mấy khe hở giữa những tấm gỗ đóng ngang dọc bên ngoài cửa sổ
thấy một vài ánh sao hiện trên nền trời đen ánh.
Những
vì sao trên trời ở giữa biển khơi thật lớn, thật sáng, giống như có rất nhiều
đôi mắt dịu dàng nhìn cô.
Liệu có
một ngôi sao nào đó, là Thiệu Chấn Vinh không?
Cô chậm
rãi nhắm mắt: “Cảm ơn anh đã đi cùng tôi đến đây”.
Rồi lâu
sau đó cô không nói gì nữa. Cuối cùng anh cũng quay lại, cô đã ngủ rồi. Nến
cháy hết, ánh sáng yếu ớt rồi tắt đi.
Trong
không gian tối đen như mực này dần dần cũng có thể nhìn thấy ánh sao thưa thớt
từ bên ngoài rọi vào. Từ xa xa truyền đến tiếng sóng, sóng biển đánh vào bãi
cát dưới chân núi.
Dường
như cô rất dễ ngủ, không chút suy tư như dòng suối nhỏ, tuy rằng uốn lượn giữa
núi đá khi có khi không, nhưng thực tế lại trong suốt thấy đáy, dễ dàng để
người ta nhìn thấu.
Khi
chào tạm biệt bọn trẻ, cô lưu luyến không rời, thuyền đã đi rất xa rất xa vẫn
có thể nhìn thấy được bóng người như những chấm đen đứng đó thành hàng, hình
ảnh đó vẫn luôn ở trong tầm mắt, mãi mãi trong tầm mắt.
Buổi
sáng, khi thu dọn hành lí, bọn trẻ không muốn họ đi, có hai cô bé đã khóc, cô
cũng rất buồn.
Sau này
cô không quay lại nữa, mấy năm nữa, bọn trẻ lớn rồi học trung học, khi đã
trưởng thành, biết suy nghĩ họ sẽ rời đảo, đi học đại học… bọn trẻ sẽ nhớ đến
cô, hoặc có thể sẽ quên cô, Nhưng sau này cũng chỉ còn một mình cô, cô sẽ không
quay lại nữa. Bởi cô và Chấn Vinh đã từng đến, còn lúc này chỉ còn một mình cô
nên sẽ chẳng thể còn sau này nữa. Nước biển ào ào quét ngang tầm mắt, sóng biển
tung bọt trắng xóa phía đuôi thuyền, giọt nước đọng lại trên mặt cô, trời và
biển bao la vô tận càng khiến thuyền thêm nhỏ bé. Hàng trăm ngàn năm nay, không
biết biển cả đã bao lần chứng kiến cảnh ly biệt, chứng kiến bao lần đổi thay.
Thời gian cũng sẽ trôi qua nhanh như vậy, từ nay về sau là quảng thời gian của
mình cô.
Gió biển
rất lớn, con thuyền dập dềnh trên sóng. Lôi Vũ Tranh ngồi trên thuyền, nhìn cô
quỳ bên mép thuyền không cử động, có lẽ bữa sáng đã nôn hết rồi, nhưng cô vẫn
im lặng, cũng giống lúc đến đây lặng lẽ mà quật cường.
Khi họ
đến sân bay, đón chuyến bay cuối cùng trở về. Trời đã tối, sân bay rộng lớn
sáng trưng, chỉ còn lác đác vài hành khách ngồi trong phòng chờ.
Tuy đi
cả ngày đường vất vả nhưng cô vẫn im
lặng ngồi đó như một con búp bê.
Cuối
cùng anh lấy một tấm danh thiếp ra rồi đưa cho cô, nói: “Có chuyện gì thì gọi
số này”.
Thật ra
anh định nói có thể trả lại nhà cho cô, nhưng không biết tại sao câu nói đó vừa
đến cửa miệng lại không thốt ra được.
Cô nhận
lấy danh thiếp: “Cảm ơn”.
Anh
không nói gì.
“Chấn
Vinh không còn nữa”, cô cúi mắt xuống, “Sau này tôi sẽ không làm phiền anh
nữa”.
Khi Đỗ
Hiểu Tô về, Trâu Tư kỳ cảm thấy có gì đó rất lạ, bởi từ khi trở về, cô hình như
bắt đầu vui vẻ trở lại. Thậm chí thỉnh thoảng còn cười, mỗi khi nhắc đến Thiệu
Chấn Vinh cũng rất bình tĩnh, không còn đau đớn hay lãng tránh như trước đây.
Chỉ có Đỗ Hiểu Tô mới hiểu rằng được sống mấy ngày trên đảo nhỏ đó như một thế
giới khác, ở đó có ánh mắt ngây thơ trong sáng, nhưng rất ngoan ngoãn, kiên
cường vượt lên của bọn trẻ, Ngay cả thầy Tôn cũng mang trong mình một nghị lực
phi thường. Vì vậy cô sẽ tiếp tục sống, vì Chấn Vinh, vì cha mẹ cô, vì những
người yêu cô đều mong muốn như vậy.
Nên cô
dốc hết can đảm đi làm.
Vẫn có
đồng nghiệp nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng cô không giận cũng chẳng quan
tâm đến những tin đồn về mình. Cô làm việc nghiêm túc, dốc hết sức mình, không
phân tâm hay ủ rũ, và chỉ mấy tuần sau hiệu quả đã hiện rõ, cô nhanh chóng nhận
được sự tin tưởng của đồng nghiệp, dù sao thành tích đã chứng minh tất cả. Thư
ký Thiệu Uyển Đình của Lôi Vũ Tranh đã gửi lại chìa khóa cho cô. Khi nhận lại
được chìa khóa, cô gần như thấy bình thản, được rồi mất, mất rồi được, nhưng
không cần biết như thế nào, dù sao cô vẫn thấy mình may mắn, đã lấy lại được
căn nhà của cô và Chấn Vinh.
Điều
bất ngờ là sau đó vài ngày, tổng giám đốc đột nhiên thông báo cô cùng các đồng
nghiệp bên bộ phận kinh doanh, cùng đi theo Hạng tổng đến dự một buổi tiệc. Khi
đến nơi mới biết là phó tổng giám đốc Cao bên Vũ Thiên thay mặt công ty mời
Hạng tổng. Bữa tiệc tiến hành được một nửa thì nhân viên phục vụ dẫn Lôi Vũ
Tranh vào. Mọi người trên bàn tiệc đều đồng loạt đứng dậy, Lôi Vũ Tranh vừa bắt
tay với giám đốc của cô, vừa nói: “Vừa xuống máy bay, đến trễ một chút, thật
xin lỗi”.
Hạng
tổng là người Đông Bắc, tính cách hào sảng cởi mở, bắt tay Lôi Vũ Tranh liên
tục: “Nói mấy lời khách sáo này làm gì”.
Uống
rượu Lô Châu được ủ lâu năm, chỉ có bảy tám người, vậy mà loáng cái đã uống hết
bốn chai, thế là bàn tiệc bắt đầu náo nhiệt, mấy vị giám đốc nói đùa nhau,
không khí thoải mái hơn nhiều. Đỗ Hiểu Tô vốn chỉ vùi đầu ăn, dột nhiên bị Hạng
tổng gọi: “Hiểu Tô, thay mặt công ty chúng ta, mời Lôi tiên sinh một ly nào”.
Cô hơi
bất ngờ, sau đó bèn nâng ly đứng dậy. Dù đã uống khá nhiều rượu nhưng sắc mặt
Lôi Vũ Tranh hoàn toàn không có vẻ đã say, lại cười nói: “Không được, không
được, thế này là ức hiếp người quá rồi. Sao lại có chuyện uống được một nửa rồi
gọi một cô bé ra thế này? Không thể như thế được, cứ uống kiểu này, hôm nay tôi
chỉ có lăn về thôi”.
“Tôi
khiêng anh về”, Hạng tổng hào hứng, giật ly rượu trong tay anh, “Chúng ta đâu
phải chỉ quen biết vài năm thôi, tôi biết tửu lượng của anh mà. Nào nào, Hiểu
Tô, thêm rượu, rót đầy cho Lôi tiên sinh. Con gái Đông Bắc chúng tôi đây, dù
thế nào Lôi tiên sinh cũng phải nể mặt chút”.
Giao
thiệp kiểu này cũng khó tránh được, Đỗ Hiểu Tô lần đầu nhìn thấy Lôi Vũ Tranh
như thế, có lẽ do vừa từ sân bay đến nên tóc anh hơi rối, áo sơ mi xám cởi mấy
nút, nửa ngồi nửa dựa trên ghế, hoàn toàn khác với dáng vẻ lạnh lung bình
thường của anh, mà mang kiểu cách ngạo nghễ của một công tử nhà giàu. Ngón tay
dài của anh chặn ngang miệng ly, “Đây không phải là chuyện nể mặt hay không.
Thế này là không công bằng”, anh lơ đãng nhìn Đỗ Hiểu Tô, “Hay cô Đỗ cũng uống
một ly, cô ấy một ly tôi một ly”.
Hạng
tổng cũng đoán biết ít nhiều về quan hệ của Đỗ Hiểu Tô và Lôi Tranh Vũ, vì ban
đầu khi Đỗ Hiểu Tô vào Bác Viễn, một người bạn cũ ở cấp trên điện cho ông, nói
có quan hệ với nhà họ Lôi, cho nên ông còn cẩn thận dặn dò bên bộ phận nhân lực
nên chú ý đến cô. Lần này đưa Đỗ Hiểu Tô đến bàn kế hoạch với Vũ Thiên cũng là
muốn thuận tay đẩy một cái. Nhưng ông không ngờ mọi chuyện lại không như ông
nghĩ. Lúc đầu ông muốn đùa giỡn để Đỗ Hiểu Tô đứng lên mời rượu, không ngờ Lôi
Vũ Tranh lại nói thế, quả thật chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc gì.
Đang
lúc lúng túng, Đỗ Hiểu Tô đã tự mình rót đầy ly, đứng lên nói: “Lôi tiên sinh,
tôi cạn trước”. Không đợi mọi người kịp phản ứng, cô đã ngửa cổ uống cạn.
Đó là
loại rượu nặng sáu mươi độ, lại còn là một ly thủy tinh đầy, mọi người thoáng
sững người, giây lát sau đó mới ồ lên khen ngợi. Lôi Vũ Tranh mặt không biểu
cảm, Hạng tổng thì cảm thấy quan hệ của hai người hình như hơi lạ, đang suy
nghĩ linh tinh thì thấy Đỗ Hiểu Tô đã nhận lấy chai rượu từ nhân viên phục vụ, rót
đầy ly cho Lôi Vũ Tranh: “Cảm ơn Lôi tiên sinh”.
Lôi Vũ
Tranh cũng uống cạn một hơi, Hạng tổng cũng vỗ tay khen ngợi, Lôi Vũ Tranh cười
như không, “Cô Đỗ cũng nên cạn một ly với Hạng tổng, như vậy mới công bằng”.
Lần này
đến lượt Hạng tổng từ chối: “Đây chẳng phải là làm khó Hiểu Tô sao? Không được,
không được, chúng ta uống của chúng ta…”.
Lôi Vũ
Tranh đặt ly rượu lên bàn, chỉ nói hai chữ: “Rót đầy!”.
Đỗ Hiểu
Tô biết tuy là Vũ Thiên mời, nhưng trên thực tế công ty cô đang cầu cạnh Vũ
Thiên, ai bảo Vũ Thiên là bên A. Cô nâng ly, uống một lần không hết, bị sặc
phải che miệng ho, nhưng vẫn cố gắng uống hết. Phó tổng giám đốc Cao ngồi bên
cạnh thấy vậy liền lên tiếng giải vây: “Haizzz, hôm nay chỉ có mình cô Đỗ là
nữ, nếu để cô ấy uống say chẳng khác nào quá mất phong độ. Chúng ta uống của
chúng ta, cô Đỗ vẫn nên uống nước trái cây thôi”.
Lôi Vũ
Tranh không nói gì, thật ra Đỗ Hiểu Tô đã bắt đầu cảm thấy chóng mặt hoa mắt
rồi, tửu lượng của cô cũng ở mức trung bình, nhưng ly rượu lúc nãy uống vội nên
bây giờ mới cảm thấy cổ họng bỏng rát. Vừa may lúc ấy tổ yến hầm được dọn lên,
bình thường cô không ăn tổ yến, nhưng miệng và dạ dày hiện giờ nóng như thiêu
như đốt, cũng nên ăn chút gì đó. Khi cầm thìa lên, cô đã thấy tay mình run run,
cũng may là không đổ ra ngoài.
Sau
cùng mọi người lại uống thêm hai chai rượu nữa mới giải tán được. Hạng tổng mặt
đỏ au, nói chuyện đã không còn được lưu loát nữa, phó tổng Cao cũng đã ngà ngà
say, còn Hiểu Tô dù đang mơ màng, nhưng vẫn nhớ là phải giúp tổng giám đốc bàn chuyện
hợp đồng, Mặc dù bước chân của cô không còn vững nữa nhưng cô vẫn phải cố gắng
làm mình tỉnh táo hơn một chút. Thế mà trời đất như đang rung lắc điên đảo,
cuối cùng cô bị người ta đẩy vào xe, đóng cửa lại, bốn phía yên tĩnh.