Đỗ Hiểu
Tô phải nghĩ một lát mới hiểu ý Trâu Tư Kỳ, Lâm Hướng Viễn.
Cô gần
như đã quên cái tên này. Cả tuổi xuân non nớt bồng bột, cả quãng thời gian ngây
ngô, tất cả những gì tốt đẹp nhất trong ngôi trường ấy, cô đều đã quên. Tốt
nghiệp được ba năm, đổi việc một lần, chuyển từ thành phố này sang một thành
phố khác, khuôn mặt như phủ thêm lớp bụi trần tựa già đi cả chục tuổi. Khi cô
nghe ai đó nhắc đến cái tên ấy lại cảm thấy rất bình thường, cần phải nghĩ một
lúc mới nhớ ra, cái tên ấy, con người ấy, khuôn mặt xa xăm và mờ nhạt ấy mới
dần hiện ra từ trong ký ức.
“À, anh
ta thế nào?”
Trâu Tư
Kỳ liếc cô: “Sống tốt vô cùng, sống với vợ, rất hòa thuận, hạnh phúc”.
Đỗ Hiểu
Tô thoáng sững người vài giây sau đó mới hung hăng ‘giơ nanh múa vuốt’ lao đến
bóp cổ Trâu Tư Kỳ: “Cậu còn dám cố ý rắc muối lên vết thương cũ của tớ, cái đồ
xấu xa, hôm nay tớ nhất định phải giết cậu”.
Trâu Tư
Kỳ vừa ho khan vừa cười: “Được rồi được rồi, tớ mời cậu ăn cơm, xin lỗi”.
Đỗ Hiểu
Tô kéo Trâu Tư Kỳ đến Y Đằng Gia, hai người ăn hết sashimi và hai phần lươn
nướng, còn cả lưỡi bò và sườn bò, đến khi tính tiền Trâu Tư Kỳ than thở: “Đỗ
Hiểu Tô, cậu nhẫn tâm quá, chẳng qua tớ chỉ nhắc đến Lâm Hướng Viễn một lần,
thế mà cậu vác miệng ra giết tớ thế này đây”.
Đỗ Hiểu
Tô liếc lại: “Ai bảo cậu chọc vào vết thương của tớ”.
“Vết
thương gì thì cũng hai năm rồi, chẳng lẽ còn chưa lành? Lâm Hướng Viễn đó cũng
chỉ đẹp trai một chút, có đáng để cậu ngày nhớ đêm mong hai năm không?”
“Cậu
không biết bản tính con người là xấu xa hả? Bởi vì không có được nên mới mong
nhớ. Nếu tớ theo anh ta đến giờ này, không chừng đã trở thành kẻ thù”.
“Cũng
đúng”, Trâu Tư Kỳ gật đầu đồng tình, “Cho nên nhanh chóng bắt đầu một tình yêu
mới mới là quan trọng nhất”.
“Cả
ngày đều bận muốn chết, còn thời gian đâu mà tìm tình yêu mới.”
“Haizzz,
anh chàng trên màn hình máy tính của cậu cũng rất khá đó, đẹp trai hơn Lâm
Hướng Viễn nhiều. Đừng chần chừ nữa, cứ chọn anh ta, thành công rồi nhớ mời tớ
ăn cơm, để tớ được thưởng thức mỹ nam đệ nhất trong khoảng cách gần.”
“Cái gì
chứ, còn chưa quen biết nữa mà”, Đỗ Hiểu Tô vô cùng cảm thán, “Cả đời này chẳng
biết có cơ hội gặp lại hay không, không có hy vọng”.
Đỗ Hiểu
Tô không ngờ lại có thể nhanh chóng gặp được Thiệu Chấn Vinh như thế, nói ra
cũng thật buồn cười, cô không bỏ cuộc mà vẫn quyết tâm đến bệnh viện canh chừng
tình hình của Nhan Tịnh Tịnh, kết quả gặp phải một vụ tai nạn giao thông vô
cùng nghiêm trọng. Một chiếc xe buýt và xe của trường học va chạm, rất nhiều
học sinh bị thương vừa được chuyển đến bệnh viện. Khu cấp cứu trong phút chốc
náo loạn, tất cả bác sĩ và y tá đều bận vắt chân lên cổ, khá nhiều bác sĩ bên
bộ phận chăm sóc bị điều đến giúp đỡ. Thế là cô định nhân cơ hội đó chụp lén
Nhan Tịnh Tịnh, kết quả nghe thấy y tá trưởng đang sốt ruột hô to: “Có một đứa
trẻ nhóm máu AB, Rh- [1], kho dự trữ máu nói không có loại máu này, làm sao
đây?”.
Đỗ Hiểu
Tô bất giác dừng bước, nhìn về phía bác sĩ cấp cứu đang lo lắng đến toát mồ
hôi, những học sinh bị thương đang nằm la liệt trên hành lang và cả y tá trưởng
bận rộn đến mức sắp ngất đi. Cô quay đến trước mặt y tá trưởng: “Tôi nhóm máu
AB, Rh-, lấy máu của tôi đi”.
Y tá
trưởng vui mừng nắm tay cô: “Cảm ơn, cảm ơn! Cảm ơn cô! Mời qua bên này, chúng
tôi xét nghiệm máu cho cô trước”.
Sau khi
bị rút 400CC máu, chân cô mềm nhũn, có lẽ vì sáng nay chưa ăn sáng. Vì thế cô
định ra ngoài mua túi sữa tươi để lấp đầy bao tử đang trống rỗng.
Tất cả
y tá đều vô cùng bận rộn, cô không lên tiếng mà lặng lẽ rời khỏi đó, kết quả là
vừa bước ra ngoài hành lang thì thấy trước mắt tối sầm, chỉ thoáng nghe thấy có
tiếng ai đó kêu lên, rồi đột nhiên ngã xuống.
Khi
tỉnh lại thì cả người cô lạnh ngắt, hình như vừa toát hết mồ hôi lạnh, phải mất
một hồi lâu ý thức mới quay lại, nhận ra mình đang nằm trên chiếc ghế dài, có
một bác sĩ đang cúi người xuống kiểm tra đồng tử của cô.
Ngón tay
anh ta mát lạnh, ấn nhẹ lên mí mắt cô, trên người phảng phất mùi thuốc sát
trùng. Lần đầu tiên cô có cảm giác mùi thuốc sát trùng cũng không tệ lắm, hơn
nữa khoảng cách này vừa đủ để nhìn rõ bảng tên trên ngực áo bác sĩ nọ – Khoa
ngoại thần kinh, Thiệu Chấn Vinh.
Cô có
cảm giác buồn cười, thật trùng hợp.
Anh ta
hỏi rất ôn hòa: “Cô cảm thấy chỗ nào không khỏe, có chóng mặt không? Hay nhức
đầu?”.
Cô lắc
đầu: “Bác sĩ Thiệu…”.
“Sao
vậy?”
Cuối
cùng cô hỏi một câu đã thắc mắc từ lâu: “Khoa ngoại thần kinh là khoa gì? Có
phải… đầu tôi có vấn đề gì không?”.
Anh ta
bình thản nhìn cô: “Có lẽ đầu cô không vấn đề gì, chỉ là thiếu máu thôi”.
Ngoài
hành lang đầy người đi qua đi lại, anh ta nói: “Có một vụ tai nạn giao thông
nghiêm trọng, phòng cấp cứu hiện không còn giường bệnh, nên đành phải để cô
nghỉ tạm ở đây”. Cô đáp: “Không sao, tôi khỏe”.
Một y
tá trẻ đột nhiên vội vã chạy tới, đưa cho cô một cốc nước đường: “Y tá trưởng
bảo tôi đưa cho cô, bảo cô hiến máu xong thì phải nghỉ ngơi một lát, thế mà cô
lại chạy mất, giờ thế nào, ngất rồi đúng không?”.
Cô cười
ngượng ngùng. Cô ý tá nọ nhìn thấy Thiệu Chấn Vinh, bỗng tươi cười: “Bác sĩ
Thiệu, cô ấy chắc không sao đâu, vừa hiến máu cho một học sinh, chỉ là thiếu
máu thôi”.
Thiệu
Chấn Vinh gật đầu, ngoài hành lang có một bác sĩ gọi anh: “Bác sĩ Thiệu, một
học sinh bị thương ở đầu!”.
Anh nói
với cô: “Uống nước đường đi, nghỉ một lát rồi hãy đi”. Rồi quay người vội bỏ
đi.
Cô dõi
theo bóng anh, rồi nhìn lại cốc nước đường trong tay, bỗng thấy rất vui, liền
ngửa cổ uống cạn.
Sau đó,
cô vẫn ngày ngày đến bệnh viện để thỉnh thoảng gặp Thiệu Chấn Vinh, bởi anh là
bác sĩ điều trị chính cho Nhan Tịnh Tịnh, cô nhất quyết bám theo bằng được để
lấy tin tức từ phía anh, tuy thái độ của anh không có vẻ phản cảm như lúc đầu,
nhưng vẫn chỉ lạnh nhạt nói: “Cô Đỗ, cô quả thật rất yêu nghề”.
Cô đành
cười: “Cảm ơn, cảm ơn, thật ra tôi cũng chỉ mong anh động lòng thôi”.
Da mặt
cô dày thế này, anh cũng không có cách đối phó với cô. Sau đó cũng dần quen,
mỗi ngày gặp cô, anh đều chủ động chào hỏi: “Cô Đỗ đến rồi?”.
“Đến
rồi, ai… bác sĩ Thiệu, hôm nay tôi đã làm anh cảm động chưa? Anh cứ nghe tôi
đi!”
Những
người khác đều bật cười: “Bác sĩ Thiệu! Bác sĩ Thiệu!”, còn cô chỉ nhíu mày
than thở, dường như bất lực đến nơi. Cô gái này có lẽ vì ở trong giới văn nghệ
sĩ lâu ngày nên kỹ năng diễn xuất cũng không tồi, anh chỉ cười cười rồi bỏ đi.
Nhan
Tịnh Tịnh được chuyển đến phòng bệnh bình thường, sức khỏe cũng đã hồi phục,
rất nhiều phóng viên không đến nữa, ngay cả Lão Tất cũng bỏ cuộc, chỉ có cô vẫn
đều đặn đến bệnh viện, đến nỗi quen thân với các y tá trong đó.
Nơi cô
thường xuất hiện nhất là nhà ăn bệnh viện, với bữa trưa là một phần cơm đơn
giản nhất hoặc là mì cay, cô ăn ngon lành, xung quanh lúc nào cũng là một nhóm
các y tá bao vây. Còn cô vừa bưng tô giấy vừa nhướn mày kể lể với bộ dạng vô
cùng khoa trương, không rõ đang kể gì, chỉ biết nhóm y tá xung quanh kêu lên
như vừa gặp hết kinh ngạc này đến ngạc nhiên khác. Thấy anh bước ngang qua, cô
ngập ngừng ngước lên cười, ấp úng chào hỏi: “Bác sĩ Thiệu, hôm nay tôi đã làm
anh cảm động chưa?”.
Mấy y
tá trẻ quanh đó đều bật cười ầm ĩ, mỗi người một câu nói giúp cô: “Bác sĩ
Thiệu, anh cứ theo cô ấy đi”.
Anh vội
rời đi, phía xa còn vang vọng tiếng cười giòn giã của cô: “Điều thú vị nhất
trên đời là chọc ghẹo đàn ông, ha ha ha…”.
Anh cảm
thấy tiếng cười ấy thật quen thuộc, chỉ là không thể nhớ ra đã nghe thấy ở đâu.
Bởi cô
rất hay đến, nên ở đây không ai không quen, có lần cô ở phòng y tá thì gặp giáo
sư đi kiểm tra. Vị giáo sư già là viện sĩ, đang hướng dẫn luận án tiến sĩ, có
dẫn theo rất nhiều học viên. Khi đi kiểm tra tất nhiên sẽ được tiền hô hậu ủng,
không ít bác sĩ theo sau, vừa đúng lúc gặp cô ở đó. Thiệu Chấn Vinh thầm nghĩ,
giáo sư nhất định sẽ lên tiếng đuổi cô đi, từ nay không cho phép cô đến nữa,
không ngờ giáo sư có mái tóc bạc trắng chỉ gật đầu cười với cô. Còn cô tươi như
hoa, lại còn giơ tay chào anh lúc đó đang đứng phía sau lẫn trong đám đông, lúc
ấy Thiệu Chấn Vinh tỏ vẻ không biết làm thế nào.
Mấy
ngày sau, giáo sư đột nhiên nhớ ra hỏi Thiệu Chấn Vinh: “Tiểu Thiệu này, mấy
ngày nay sao không thấy bạn gái em đến đợi em tan ca?”.
“Bạn
gái em?”
“Đúng
vậy, chính là cô bé mắt to tròn, tóc dài, rất hoạt bát, cô bé không phải bạn
gái em sao?”
Anh
nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra, thì ra giáo sư nói đến Đỗ Hiểu Tô, hóa ra vì ông hiểu
lầm như vậy nên mới không đuổi cô đi.
Hôm nay
lại gặp Đỗ Hiểu Tô trong nhà ăn, xung quanh vẫn có một đám người bâu quanh như
thường lệ. Khi anh đi ngang qua, cố ý bước chậm lại, thì ra Đỗ Hiểu Tô đang kể
chuyện cô đi phòng vấn ở Hoành Điếm: “Loại muỗi đó không khác gì máy bay ném
bom, từng đàn từng đàn lao thẳng vào người. Núi rừng hoang vắng mà, lại chẳng
có một bóng người, quả là nơi thích hợp để tập kích người ta…”.
Một y
tá trẻ hít một hơi: “Ai da, tại sao lại phải chọn nơi hoang vắng như vậy để
quay phim?”.
“Không
phải là quay cổ trang sao? Quay ngoại cảnh phim cổ trang phải tìm một nơi không
có nhà, không có đường, cũng không có cột điện, nếu không chỉ cần góc quay rộng
một chút là bị lộ ngay, nên đoàn làm phim mới phải chọn nơi hoang vu không
người… tôi ở đó đúng ba ngày, muỗi lại có độc, làm cả người tôi đều sưng, gãi
là chảy nước, đến lúc về còn bị dị ứng, suýt nữa mất hết nhan sắc…”
Thiệu
Chấn Vinh nhìn cô giơ tay chỉ lên mặt mình ra hiệu, thầm nghĩ, một cô gái còn
trẻ măng, lại chọn ngành nghề cực
khổ thế này. Cũng như lần này chỉ vì mấy tấm
ảnh mà kiên trì đến bệnh viện, cách vài ngày lại đến một lần, đổi lại là người
khác có lẽ đã bỏ cuộc từ lâu.
Đỗ Hiểu
Tô lại không thấy vậy, cô chỉ thấy mình may mắn, chờ đợi lâu như vậy cuối cùng
cũng tìm được cơ hội – hôm đó, sau khi kiểm tra phòng, hai người của công ty
giải trí nhất thời sơ ý, lần lượt bỏ đi, cô lén lút đứng chụp một loạt hình của
Nhan Tịnh Tịnh qua lớp kính phòng bệnh.
Lần này
phát tài rồi, Nhan Tịnh Tịnh trải qua cuộc phẫu thuật đầu, tóc bị cạo sạch, mấy
tấm hình không có tóc này nhất định là độc quyền.
Khi
quay người lại, nụ cười tươi tắn bất ngờ cứng đờ trên mặt cô, Thiệu Chấn Vinh!
Anh
lặng lẽ đứng sau lưng cô, đưa tay ra: “Đưa máy ảnh cho tôi”.
“Không!”,
cô ôm chặt máy chụp hình.
“Vậy
thì xóa hết hình trong máy đi.”
Cô mím
chặt môi: “Không!”.
Anh
nói: “Nếu không tôi gọi bảo vệ đến, hình của cô cũng sẽ bị xóa”.
Anh
kiên quyết đưa tay ra, còn cô đứng yên ở đó, anh đưa ra thông điệp cuối cùng:
“Đưa cho tôi!”.
Cô tiến
thêm một bước, có vẻ định bỏ chạy. Anh đưa tay ngăn lại, cuối cùng cũng lấy
được máy ảnh trong tay cô, lần lượt xóa đi từng tấm hình.
Cô im
lặng đứng đó, ngón tay của anh đột nhiên dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô, còn
cô vẫn đang cúi đầu giống như một đứa trẻ đang tủi thân.
Ảnh
chụp Nhan Tịnh Tịnh đã bị xóa hết, những tấm sau đó toàn bộ đều là anh.
Anh
cũng không biết cô đã chụp từ khi nào, đủ mọi góc độ, có cả những tấm anh nhận
ra là sáng nay, khi anh đi kiểm tra cùng giáo sư, chụp nghiêng khi anh dang nói
chuyện với vị giáo sư đức cao vọng trọng, một nhóm người tụ tập trong hành
lang, không ai ngờ là sẽ có người chụp hình. Từng bức từng tấm, có bóng lưng mờ
nhạt khi anh đi qua hành lang, có hình chụp nghiêng khi anh nói chuyện với các
y tá, khi anh ra khỏi phòng phẫu thuật với dáng vẻ mệt mỏi, khi anh vội chạy
theo giường cấp cứu, nhưng mỗi tấm hình đều rất sinh động, chụp rất đẹp, thể
hiện rõ sự nghiêm túc và chuyên tâm của người chụp. Anh không biết cô bắt đầu
chụp từ bao lâu, có lẽ là một tuần, cũng có thể là hai tuần, hay có lẽ là ngay
từ khi bắt đầu, cô đã lén chụp anh.
Cuối
cùng, anh trả lại máy chụp hình cho cô, còn cô chỉ im lặng đón lấy.
Anh
nói: “Xin lỗi, đây là quy định của bệnh viện, chúng tôi phải bảo vệ sự riêng tư
của người bệnh”.
Cô mỉm
cười, “Không sao”, ngừng một lát, “Sau này tôi sẽ không đến nữa, bác sĩ Thiệu
cứ yên tâm”.
Cô quay
người bỏ đi, hai vai rủ xuống, dáng người thanh mảnh nhỏ bé. Còn anh chỉ đứng
yên đó, nhìn theo bóng cô dần dần khuất ở đầu kia hành lang.
Từ đó
cô thật sự không đến nữa, các y tá trẻ đều rất nhớ: “Haizzz, phóng viên Đỗ
không đến nữa, cái miệng của cô ấy chỉ cần nói đến tin tức của các minh tinh
liền khiến người ta không dứt ra được”.
Một y
tá khác nói: “Đúng vậy, cô ấy cười rất giống Nhóc Maruko, thật đáng yêu”.
Nhóc
Maruko! Thì ra là Nhóc Maruko, anh đột nhiên nhớ ra, chẳng trách anh lại cảm
thấy tiếng cười của cô thật quen thuộc, thì ra là Nhóc Maruko.
“Bác sĩ
Thiệu?”
Anh
giật mình, một y tá trẻ cười hi hi hỏi anh: “Bác sĩ Thiệu, anh đang nghĩ gì mà
vui vậy, cứ cười mãi?”.
Thật
sao? Anh thấy khuôn mặt mình trên lớp kính sáng bóng, khóe môi đang nhếch lên,
đúng là đang cười. Thế là anh vội lấy lại sự điềm tĩnh vốn có, nhanh chóng rời
khỏi đó để đi làm thủ tục cho bệnh nhân xuất viện.
Bận rộn
cả ngày, thực hiện xong hai cuộc phẫu thuật, anh mệt đến không còn sức để nói
chuyện. Đợi đến lúc tình trạng của bệnh nhân ổn định lại, đồng nghiệp trực ca
đêm mới đến thay, anh lê bước đến thang máy xuống lầu, lúc ấy chỉ muốn theo
đường tắt, đi từ khu cấp cứu ra ngoài.
Không
ngờ vừa ra đến hành lang đã nhìn thấy một bóng người rất quen, anh không khỏi
giật mình.
Đến khi
anh bước lại gần, quả nhiên là cô ấy, ngồi trên ghế dài, đầu nghiêng nghiêng,
hình như đã ngủ rất say.
Anh
chợt thấy hoảng hốt, quay người định bỏ đi, nhưng cô đột nhiên ngẩng đầu lên,
ánh mắt hai người gặp nhau, không gian xung quanh như ngưng đọng. Khu cấp cứu
vốn đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh trong thoáng chốc, đôi mắt cô đen láy,
trong sáng, mở to nhìn anh.
“Khì
khì!”, cô bỗng bật cười, nụ cười rất đẹp, đôi mắt nhíu lại cong cong như mảnh
trăng khuyết, có vẻ rất trẻ con.
Anh
cũng bất giác cười theo: “Cô đến đây làm gì?”.
“Tôi
đến hiến máu”, cô hỏi lại, “Bác sĩ Thiệu tan ca sao?”.
Anh gật
đầu, hỏi cô: “Lần trước cô hiến máu đến bây giờ chưa quá hai tháng, làm sao cô
có thể hiến máu được?”.
Cô đáp:
“Không còn cách nào khác, nhóm máu của tôi quá hiếm. Nhận được điện thoại của
bệnh viện tôi liền đến ngay, tôi sợ không thể liên lạc với những người khác,
làm lỡ việc cứu người thì không hay”.
Thời
tiết đã lạnh mà cô chỉ mặc một cái áo khoác ngắn, cổ và tay áo có viền lớp lông
mềm, cổ quấn một chiếc khăn bằng tơ mịn. Cô vốn luôn phối trang phục một cách
tùy ý như thế, không tỉ mỉ cẩn thận như những cô gái khác. Có điều khi cô chỉ
mặc một chiếc áo khoác lông thế này, hai tay bắt chéo phía trước, nhìn rất
giống một con búp bê. Có lẽ là vì lạnh nên sắc mặt hơi tái, đôi mắt đỏ hoe, có
vẻ như ngủ không đủ.
Y tá
trưởng của phòng cấp cứu đã quen thân, bước ra chào hỏi cô: “Phóng viên Đỗ, cô
mau trở về đi, có thêm hai người khác đến hiến máu rồi”, sau đó quay sang chào
Thiệu Chấn Vinh, “Bác sĩ Thiệu tan ca à?”.
“Ừ, tan
ca”, anh nhìn Đỗ Hiểu Tô cầm túi xách đứng lên, bèn nói, “Tôi có xe, tôi đưa cô
về”.
“À,
được”, cô thoải mái nói, “Nhân tiện mời tôi một bữa đi, tôi làm việc bên ngoài
vừa về đến nơi, đói chết đi được”.
Chắc
hẳn cô đã rất đói, bởi chỉ gọi một vài món đơn giản trong quán đó, thế mà cô
lại ăn rất ngon, húp canh sùm sụp, rõ ràng chỉ là canh ngao nấu bí rất đỗi bình
thường, nhưng nhìn cô ăn ngon lành như vậy, anh cũng không thể không lấy một
bát ăn thử. Cuối cùng, cô cũng hài lòng buông bát đũa xuống: “Haizzz, thú vui
lớn nhất của đời người chính là ăn no uống say”.
Anh
buột miệng hỏi lại: “Thú vui lớn nhất của đời người không phải là chọc ghẹo đàn
ông sao?”.
Cô ngẩn
người, sau đó bật cười. Anh rất hiếm khi nhìn thấy một cô gái cười thoải mái
thế này, nhưng đúng là rất đẹp, đôi mắt cong cong, lộ ra hàm răng trắng tinh
đều đặn, không khác nào quảng cáo cho kem đánh răng Crest, cười ngây thơ vô tư.
Nhà cô
ở rất xa, anh chở cô về đến đầu ngõ, cô xuống xe, đột nhiên nhớ cái gì đó, quay
lại mở cửa xe, lấy một chiếc phong bì từ trong túi xách ra đưa cho anh: “Cái
này cho anh”.
Anh mở
ra xem, là hình chụp của anh, một xấp rất dày, anh nghĩ một lát, đưa lại cô:
“Tôi tặng cô”.
Ánh
sáng màu cam nhạt dịu dàng của đèn đường, cùng ánh đèn xe vàng nhàn nhạt đan
xen trên gương mặt cô, khiến đôi mắt cô trở nên long lanh, cô im lặng nhận lấy
hình, khóe môi cong cong, không che giấu được nụ cười.
Anh
không nhịn được hỏi vẻ hờn trách: “Cô cười cái gì?”.
Cô hỏi
ngược lại: “Vậy anh cười cái gì?”.
Anh
quay lại nhìn mình trong gương chiếu hậu, khóe miệng đang nhếch lên, chẳng phải
đang cười sao?
Chỉ là
không thể kiềm chế được, cảm thấy không thể kiềm chế được, có một cảm giác vui
lạ tựa như hương thơm của cỏ xanh đong đưa theo ngọn gió giữa ngày xuân, cũng
tựa như hạt mưa trong suốt đọng trên phiến lá xanh mùa hạ, lặng lẽ rưới mát con
tim.