Nỗi
buồn bực và tức giận trong lòng trào dâng, anh nghiến răng: “Đừng nhắc đến Chấn
Vinh, cô không xứng!” Anh không biết vì sao giọng mình lại hung hãn như vậy,
gần như mang theo thù hận muốn hủy diệt tất cả, “Đeo bám Thượng Quan, được lắm,
vậy trả chìa khóa lại cho tôi. Từ nay về sau cô muốn thế nào làm thế ấy, đừng
dùng Chấn Vinh làm lá chắn cho mình.”
Lời nói
sắc nhọn như lưỡi dao, cô nghẹn lại: “Thượng Quan chỉ đưa tôi về nhà, tôi cũng
chẳng có gì với anh ấy, anh lấy lý do gì tìm tôi đòi chìa khóa?”
“Đúng
như thế hả? Dám làm không dám nhận? Sao cô có thể hèn hạ như vậy, không có đàn
ông không sống được? Chẳng phải cả ngày cô đòi sống đòi chết vì Chấn Vinh, quay
mặt đi đã tìm người khác, cô còn mặt mũi về căn nhà này…”, anh cười khinh bỉ,
“Chấn Vinh quả nhiên bị mù rồi mới xem trọng cô!”
Cuối
cùng anh cũng khiến cô nổi giận, cô nói: “Anh đừng có dùng Chấn Vinh chỉ trích
tôi, tôi không làm gì có lỗi với Chấn Vinh! Tôi yêu Chấn Vinh, cũng không ở
cùng người khác, anh cũng đừng mong lấy chìa khóa của tôi.”
Mỗi từ
cô nói đều như từng nhát dao đâm vào tim anh, không cách nào ngăn được cơn giận
đang sôi trào vô phương kìm nén và sự phẫn uất đang dâng lên. Không phải vì
chìa khóa, không phải vì căn nhà, thật ra là vì cái gì, anh cũng không biết.
Anh chỉ cảm thấy thù ghét và căm hận, chỉ muốn nghiền nát người trước mặt, cô
chết ngay lúc này là tốt nhất. Anh đột nhiên đưa tay bóp cổ cô, cô ra sức vùng
vẫy, muốn giấu chìa khóa trong tay ra sau lưng. Hơi thở gấp gáp của cô phả lên
mặt anh, anh kìm nén sự căm hận trong tim, nói từng chữ một: “Cô lên giường với
ai tôi không cần biết, nhưng từ nay về sau, cô đừng bao giờ mong lấy Chấn Vinh
ra che chắn.”
Cô nổi
giận, mắt ngân ngấn nước: “Tôi không có lỗi với Chấn Vinh…”
Anh
cười lạnh lùng: “Sắp khóc phải không? Chiêu này dùng nhiều, hết tác dụng rồi.
Lần nào cô cũng diễn kịch trước mặt tôi, diễn thật đến mức tôi tin cô. Đỗ Hiểu
Tô, cô đừng nhắc Chấn Vinh. Cô thật sự rất…đê tiện!”
Mười
ngón tay anh khiến cô không thở nổi, mùi rượu nồng nặc trong hơi thở anh phả
lên mặt cô. Cô nghe thấy tiếng khớp ngón tay anh kêu vang, chắc chắn anh định
bóp chết cô. Không cần lý do, không phân trắng đen, cứ như vậy bắt cô phải
chết. Nỗi đau và uất ức tích tụ lâu ngày cuối cùng bùng nổ, nếu Chấn Vinh còn
đây…nếu Chấn Vinh biết được, sao có thể để cô bị người ta sỉ nhục, chỉ trích
thế này?
Anh
buông một tay ra định tóm lấy cánh tay cô, còn cô siết chặt chìa khóa trong
tay, ra sức vùng vẫy trong nước mắt: “Tôi đê tiện thì sao? Tôi không lên giường
với Thượng Quan, tôi chỉ lên giường với anh thôi! Anh không phải vì vậy mà hận
tôi sao? Anh không phải vì vậy mà ghét tôi sao? Vậy tại sao anh còn hôn tôi?
Anh uống say rồi, anh uống say thì tại sao phải hôn tôi?”
Lời cô
nói như mũi tên đâm vào vết sẹo sâu nhất không thể chạm tới trong lòng anh. Nơi
đó máu vẫn còn mưng mủ, chính anh cũng không dám nhìn vào. Máu từ hai bên thái
dương như trực trào ra, mạch máu co giật liên hồi, anh ấn cô xuống sofa, trán
cô bị ấn xuống thành ghế, khiến cô chóng mặt hoa mắt, trong lúc đang vùng vẫy
muốn đứng dậy thì chìa khóa đã bị anh giật lấy.
Cô lao
đến muốn giành lại chìa khóa liền bị anh hung hăng đẩy ngã lên sofa, môi cô mấp
máy – anh biết cô định nói gì, anh biết cô sẽ gọi tên ai, anh hung hãn chặn
miệng cô lại, không cho cô phát ra bất cứ âm thanh nào, hung hãn bịt môi cô,
như muốn chặn lại tất cả đau đớn hận thù.
Cô như
con thú nhỏ bị thương phải chịu đựng nỗi tuyệt vọng, nhưng không thể thốt ra
một chữ hoàn chỉnh. Anh không biết mình đang làm gì, trong đầu chỉ muốn nghiền
nát người kia, sau đó thiêu thành tro. Chỉ khi nào cô không còn trên đời, anh
mới có thể an tâm. Chỉ cần cô chết ngay lập tức, anh mới có thể an tâm…rất
đau…rất đau…thì ra bị cô cắn. Mùi máu bốc ra từ miệng, nhưng anh nhất định
không buông. Tay cô cào khắp người anh, dùng hết sức phản kháng, nhưng cuối
cùng vẫn vô vọng. Anh xé tan bộ đồ mỏng tang trên người cô, dường như xé cả tấm
thân này làm hai, nước mắt tuôn rơi thành hàng từ khóe mắt nhưng không thể phát
ra âm thanh nào.
Không
có âm thanh, không có ánh sáng, trong phòng tối đen, cô vẫn nức nở và hoàn toàn
không còn sức phản kháng. Thời gian đã qua lâu như vậy nhưng anh phát hiện ra
mình vẫn còn nhớ nét đẹp của cô ngày đầu, rồi anh như con thú hoang tham lam
muốn có lại hơi ấm đó. Như con thuyền nhỏ bị dòng nước cuốn, nghiêng ngả lao
vào vách đá, cho dù tan thành từng mảnh, cho dù không còn sót lại gì… Thời gian
như dòng sông chảy gấp, cuốn lấy tất cả mọi thứ vùi trong lòng sông. Không đạt
được, không đánh mất, chỉ có nắm lấy thật chặt… Khát khao trong lòng cuối cùng
cũng được sự êm ái hòa tan. Anh gần như đã được thỏa mãn nhưng rồi lại tham lam
muốn chiếm lấy nhiều hơn…
Ánh sao
đẹp nhất trên thế gian đã bị tan vỡ nơi tận cùng mờ ảo, không bao giờ còn tìm
thấy được phương hướng. Trong khoảnh khắc mất đi kiểm soát, trong đầu anh cơ hồ
xuất hiện ảo giác như chính mình đang bị rơi vào hố sâu của vũ trụ, đánh mất
tất cả sức lực và tri giác, chỉ còn lại sự lạc lõng trống rỗng.
Không
rõ anh đắm mình trong đó bao lâu. Mãi sau anh dần tỉnh lại, không dám nhìn cô.
Có lẽ cô đang khóc, hoặc có thể là không khóc, chỉ thỉnh thoảng nấc lên một
tiếng như đứa trẻ khóc trong sự oan ức khó nói thành lời.
Cuối
cùng khi mặc lại quần áo, anh vô tình chạm phải thứ gì đó cứng cứng, là ví
tiền, anh lấy ra xem thì thấy trong đó có khoảng hơn hai ngàn tệ tiền mặt, anh
ném tất cả lên sofa. Lúc này anh mới nhận ra thứ mà anh vẫn đang nắm chặt trong
tay, đó là chiếc chìa khóa đã giật lấy từ Đỗ Hiểu Tô. Anh nhìn chiếc chìa khóa,
đột nhiên nhận ra mình vừa làm gì…Anh đã làm gì? Mồ hôi toát lạnh sống lưng…
chỉ có mình anh mới biết, không phải vì chìa khóa, tất cả chỉ là cái cớ, một
cái cớ hoang đường đến nực cười.
Anh
ngước mắt nhìn, trên tay vẫn còn vết máu mà cô cào. Cô đang khóc, còn anh từ
đầu đến cuối đều dùng môi chặn cô lại. Anh biết nếu có thể nói thì cô sẽ nói
gì, anh biết nếu cô có thể thốt ra âm thanh thì cô sẽ gọi tên ai. Cho nên anh
hận cô, anh muốn mình nhận bao nhiêu đau đớn thì sẽ cho cô nếm thử bấy nhiêu.
Anh dùng hết sức mình, để làm cái việc dơ bẩn nhất trên đời và cũng dùng cách
hèn hạ nhất. Nếu trên đời này có hình phạt công bằng, vậy thì anh là người duy
nhất đáng chết.
Cô ngồi
ở đó không cử động, rồi đột nhiên nắm lấy số tiền đó ném thẳng vào mặt anh. Anh
không né tránh, để mặc những tờ tiền rơi xuống. Chỉ có mình anh hiểu anh đang
muốn tự sỉ nhục mình. Trong bóng tối, đôi mắt cô đẫm lệ, từng giọt long lanh
tỏa sáng, cô tựa như một con thú đang căm phẫn, tuyệt vọng cực độ. Cô chậm rãi
mặc lại quần áo, anh không cử động mà chỉ đừng ở đằng xa. Cô mặc quần áo xong
lập tức lao ra cửa như một mũi tên.
Anh
đuổi theo, nhưng cửa thang máy đã đóng lại. Anh chạy xuống bằng thang bộ, nhưng
vẫn chậm một bước, nhìn thấy cô lao ra khỏi đại sảnh. Cô như dùng hết tất cả
sức của mình để chạy. Anh không đuổi kịp, và có lẽ mãi mãi không bao giờ theo
kịp. Anh không biết cô muốn đi đâu, chạy ra bên ngoài khu nhà, cô cứ thế lao
thẳng về phía trước, ra con đường xe cộ tấp nập phía trước, lúc này anh mới
chợt hiểu cô định làm gì. Anh dốc sức chạy, cuối cùng cũng đuổi kịp. Anh nắm
lấy tay cô, còn cô ra sức giằng lại, rồi loạng choạng tiến về phía trước mấy
bước. Anh thà chết cũng không buông tay, khi kéo được cô về thì cô lại hung
hăng cắn anh, cảm giác đau đớn vô cùng nhưng không làm anh từ bỏ. Rồi trong
nháy mắt, ánh đèn trắng lóa đã tiến đến, giữa luồng sáng lóa mắt đó anh chỉ
nhìn thấy khuôn mặt tuyệt vọng của cô, anh cố sức đẩy cô ra.
Tiếng
thắng xe sắc nhọn, nhưng không sao tránh được tiếng va chạm vang lên. Phía xa
vang lên những tiếng thắng xe liên tiếp, dòng xe cuối cùng cũng dừng lại như
sóng nước đập vào vách đá, cô vội vàng quay người lại. Khuỷu tay bị ma sát trên
mặt đường, khiến máu từ từ chảy ra, cơn đau truyền đến tận óc.
Tài xế
đã xuống xe, giọng nói cũng đang run rẩy. Qua một lúc lâu sau mới vội vàng gọi
điện báo cảnh sát. Người xung quanh đều xuống xe, có người nhát gan che mắt
không dám nhìn. Tiếng còi xe cảnh sát đang tiến đến gần, tiếng còi xe cấp cứu
cũng vang vọng đinh tai nhức óc.
Phòng
cấp cứu ồn ào, những tiếng động ong ong đập vào tai như có rất nhiều người đang
nói chuyện.
“Huyết
áp 80/40, nhịp tim 72.”
“Sau
đầu bị thương.”
“Gãy
xương sườn thứ 6, thứ 7.”
“Hình
chụp CT có rồi, xuất huyết não.”
“Dập lá
lách!”
“Vùng
bụng tích máu nhiều…”
Rất
nhiều những tiếng “tít, tít” ngắn vang lên liên tục và chói tai.
“Tim
đang ngừng đập!”
“Kích
tim.”
“200J!”
“Tránh
ra!”
“Chưa
thấy biến chuyển!”
“Thử
kích tim lần nữa!”
…
“Cô à,
cô là người nhà bệnh nhân phải không? Đây là giấy đồng ý phẫu thuật và thông
báo nguy hiểm, phiền cô ký tên.”
“Tình
trạng nguy kịch, nếu cô không thể ký tên, có thể giúp liên lạc với người khác
không?”
“Đây là
điện thoại của bệnh nhân, cô xem thử đâu là người nhà anh ấy?”
Cuối
cùng Đỗ Hiểu Tô nhận lấy điện thoại. Cổ tay cô vẫn còn vương vết máu. Trong
giây phút sinh tử đó, anh đã đẩy cô ra chỉ để một mình bị xe đâm. Trong đầu cô
giờ trống rỗng, không biết mình đang nghĩ gì, chỉ máy móc mở danh bạ điện
thoại. Đầu tiên là Thiệu Chấn Vinh, tay cô hơi run, tiếp theo là Lôi Vũ Đào, cô
nhấn nút gọi.
Lôi Vũ
Đào có mặt tại bệnh viện trước khi trời sáng. Cô không biết anh ta dùng cách
nào mà đang ở cách xa ngàn dặm lại có thể đến đây nhanh như thế. Khi anh ta đến
thì ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, người tài xế gây
tai nạn cùng ngồi chờ với
cô trên chiếc ghế dài, hai người như con rối, sắc mặt trắng bệch, không chút
sắc khí.
Theo
Lôi Vũ Đào còn có mấy vị bác sĩ danh tiếng của khoa ngoại. Thật ra bác sĩ chính
trong phòng mổ cũng là người tương đối tiếng tăm, nhất định là khi Lôi Vũ Đào
nhận điện thoại đã sắp xếp để vị bác sĩ đó đến ngay bệnh viện. Đây là lần đầu
tiên Đỗ Hiểu Tô gặp Lôi Vũ Đào, tuổi không quá ba mươi nhưng người đàn ông đó
bình tĩnh vô cùng, có cảm giác thâm trầm uy nghiêm.
Lãnh
đạo bệnh viện cũng có mặt, nhanh chóng lập thành nhóm chuyên gia trao đổi ý
kiến, sau đó cùng vào phòng phẫu thuật. Lúc này Lôi Vũ Đào mới chú ý đến Đỗ
Hiểu Tô, dáng vẻ cô tiều tụy ngơ ngác, hình như còn chưa hồi phục sau cú sốc
đó.
Anh ta
không hỏi gì, chỉ vẫy tay, người của bệnh viện lập tức chạy đến, anh ta nói:
“Sắp xếp một phòng để cô ấy nghỉ ngơi.”
Giọng
anh bình tĩnh nhưng lại mang sức mạnh không được phép chối từ, buộc người ta
phục tùng.
Cô
không còn sức để suy nghĩ bất cứ thứ gì, nên ngoan ngoãn đi theo y tá đến phòng
nghỉ.
Đó là
một gian phòng rất lớn, sau khi đóng cửa lại thì vô cùng yên tĩnh. Cô mệt mỏi
ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Cô mơ
thấy Thiệu Chấn Vinh, giống như vô số lần trước đã từng mơ thấy. Anh bị giam
trong xe một mình, bùn đất đổ ào xuống, chôn vùi anh. Tất cả mọi thứ đều tối
đen, trời đất yên tĩnh, anh không vùng vẫy, cứ nhẹ nhàng như thế rời khỏi thế
giới này. Còn cô khóc lóc thảm thương, cố sức dùng tay đào đất. Mặc dù cô biết
rõ là không kịp, biết rõ là không thể, nhưng dưới kia là Chấn Vinh của cô, sao
cô có thể không cứu anh chứ? Vắt kiệt sức mình để đào, cuối cùng cô cũng nhìn
thấy Chấn Vinh. Trên mặt anh dính đầy bùn đất, cô cẩn thận dùng tay lau, nhưng
khuôn mặt đó lại biến thành Lôi Vũ Tranh. Máu từ từ loang ra, tầm nhìn bị che
khuất giống như lúc cô tận mắt nhìn thấy anh ngã xuống trong vũng máu, sau đó
mãi mãi không tỉnh lại.
Cô giật
mình tỉnh lại, mới biết đó là mơ.
Hoàng
hôn buông xuống, y tá thấy cô tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm, nói với cô: “Lôi
tiên sinh đang đợi cô.”
Đến gặp
Lôi Vũ Đào, nhưng tâm trạng cô vẫn còn hoảng loạn, lúng túng. Phòng khách lớn
chỉ có mình cô và anh ta. Bề ngoài Lôi Vũ Đào không giống Lôi Vũ Tranh và Thiệu
Chấn Vinh. Anh ta hình như đang đánh giá cô, ánh mắt bình tĩnh, thâm trầm như
vô hại nhưng cô lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Sau
cùng anh ta đẩy một ly trà đến trước mặt cô: “Uống chút nước đi.”
Cô lắc
đầu. Đúng là không sao nuốt trôi được, cảm giác trong bụng như nhét đầy đá, khó
chịu vô cùng. Anh ta cũng không ép, ngược lại còn lịch sự hỏi: “Tôi hút thuốc
được không?”
Cô gật
đầu. Khói thuốc nhàn nhạt bao quanh cả người Lôi Vũ Đào. Cách lớp khói, anh ta
có vẻ đang suy nghĩ điều gì, rồi lại tựa như không nghĩ gì cả. Người anh ta hơi
ngả ra dựa vào ghế, giọng nói thoáng chút mệt mỏi: “Đến giờ vẫn chưa tỉnh, chỉ
sợ không qua nổi hai mươi tư giờ…”, anh thuận tay dập thuốc, “Cô qua đó đi, vẫn
đang ở phòng điều trị tăng cường.”
Cô
thoáng giật mình trước sự ung dung và bình tĩnh trong lời nói đó. Anh ta cơ bản
không hỏi điều gì, không thắc mắc vì sao cô lại có mặt ở hiện trường, hình như
anh ta đã biết được gì đó. Điều làm cô khó chịu nhất là, anh ta cũng là anh
trai của Thiệu Chấn Vinh, cô không muốn anh ta hiểu lầm bất cứ điều gì.
Nhìn bề
ngoài thì không thể nhận ra điều gì, anh ta chỉ ngồi đó, xua tay mệt mỏi: “Đi
đi.”
Cô ngẩn
người đi theo y tá đến phòng điều trị tăng cường. Qua quá trình khử trùng phức
tạp, sau đó mặc áo vô trùng, đeo khẩu trang, đội mũ xong xuôi cô mới được vào
trong.
Hai y
tá đang bận rộn với công việc của mình. Người nằm trên giường hầu như không còn
bất kỳ tri giác nào. Trên người anh đầy các ống truyền, bên dưới lớp mặt nạ
dưỡng khí, khuôn mặt anh trắng bệch như tờ giấy. Cô đứng yên đó như con rối,
nhìn gương mặt quen thuộc giống Chấn Vinh của cô. Máy móc đang vận hành xung
quanh vang lên những tiếng động nhè nhẹ. Cô hoang mang, cảm giác người nằm trên
giường là Chấn Vinh, nhưng rồi lại ra sức nói với mình, đó không phải Chấn
Vinh, Chấn Vinh đã chết rồi… nhưng anh rõ ràng là đang nằm đây. Tinh thần cô
hoảng loạn không sao phân biệt được đó là Chấn Vinh hay người khác.
Từng
giọt, từng giọt nước trong bình truyền rơi xuống, khuôn mặt anh dần mờ nhạt. Sự
sống và cái chết chỉ trong tích tắc, giây phút đó anh lại đẩy cô ra, thực ra
anh đang nghĩ cái gì? Cô luôn có cảm giác anh giống như hồn ma, đêm đó anh là
ma, thô bạo và ngang tàn khiến cô đau đớn, thế nhưng bây giờ ma quỷ cũng sắp
chết rồi.
Cô đứng
trong phòng điều trị tăng cường rất lâu, y tá bận làm việc của mình, căn bản
không ai để ý đến cô. Có hai lần cấp cứu rất nguy kịch, máy móc kêu vang, rất
nhiều bác sĩ lao vào phòng bệnh, vây quanh giường. Cô đứng một mình trong góc
nhìn mọi người dốc hết sức giành lại anh từ tay tử thần.
Như một
cuộc thi kéo co, đầu kia là sinh mạng, đầu này là cái chết. Cô nghĩ, thì ra
Chấn Vinh cũng từng làm công việc này, chữa bệnh cứu người, đấu tranh với tử
thần nhưng không ai chịu cứu anh.
Cuối
cùng mọi thứ yên tĩnh trở lại, anh nằm đó, còn các y tá vẫn hết lần này đến lần
khác thay thuốc. Thời gian như ngưng đọng, mãi đến khi Lôi Vũ Đào tiến vào, cô
vẫn ngẩn ngơ đứng đó nhìn anh.
“Nói
chuyện với nó!”, giọng của anh ta không lớn nhưng lại như một mệnh lệnh, “Tôi
không cần biết cô làm thế nào, tôi muốn nó sống. Chấn Vinh chết rồi, tôi không
thể mất thêm một đứa em nữa, bố mẹ tôi không thể mất thêm một đứa con nào nữa,
nghe rõ không?”
Cô bị
đẩy lên phía trước, đứng bên cạnh giường bệnh, cô nhìn thấy rõ khuôn mặt tái
trắng của Lôi Vũ Tranh. Sắc mặt Chấn Vinh lúc ấy, cũng trắng bệch thế này, lúc
ấy Chấn Vinh đã chết rồi, anh cũng sắp chết sao?
Rất lâu
sau, cô mới nhẹ nhàng đưa tay chạm vào tay anh đang được gắn kim truyền dịch.
Tay anh rất lạnh như không có nhiệt độ. Cô chậm rãi vuốt tay anh, anh không
phản ứng.
Ba ngày
liền, anh cứ nằm đó không cử động như một cơ thể không có ý thức, mặc kệ y tá
thay ca hết lần này đến lần khác. Những lúc thay ca, chuyển ca cũng có hai y tá
trực trong phòng điều trị tăng cường, chỉ có mình cô luôn túc trực ở đó, không
thay ca, không chuyển ca, ngồi đó một mình đến đêm khuya mới đi ngủ. Vừa ngủ
không lâu, đột nhiên có tiếng gõ cửa đánh thức cô dậy.
Cô nhìn
sắc mặt tái trắng của Lôi Vũ Đào dưới ánh đèn, bất giác thì thầm: “Anh ta chết
rồi?”
“Nó
tỉnh rồi”, Lôi Vũ Đào dường như không cảm thấy được an ủi, giọng nói ngược lại
còn nặng nề hơn, “Cô đi thăm nó đi”.
Lôi Vũ
Tranh vẫn không thể nói chuyện, sắc mặt đằng sau mặt nạ dưỡng khí vẫn trắng như
giấy, anh cũng không thể cử động. Lúc cô vừa bước vào phòng điều trị tăng
cường, đúng là phát hiện anh đã tỉnh lại. Tuy cô mang khẩu trang, đội mũ nhưng
anh vẫn nhận ra cô, đôi mắt hơi di chuyển, cơ hồ chỉ nhìn cô khoảng hai giây,
sau đó mi mắt chậm rãi khép lại.
Y tá
nhẹ giọng nói: “Ngủ rồi, sau khi phẫu thuật thì các chức năng khác của cơ thể
sẽ hoạt động mạnh cho nên rất dễ ngủ.”
Rất lâu
sau Lôi Vũ Đào mới nói: “Nó sợ chúng tôi gạt nó, lúc nãy nó vẫn còn cho rằng cô
chết rồi.”
Cô
không nói gì, nếu có thể, cô thà mình chết đi cho xong.