Lôi Vũ
Tranh ở nhà hai ngày, đến tối chủ nhật, anh gọi điện cho thư ký dặn đặt vé máy
bay, bà Thiệu Khải Hoàn lại bất ngờ bảo với anh: “Đặt thêm một vé nữa đi.” Đoạn
tiếp lời, “Con gái bác Trần về rồi, con bé Trần Nghi Già nhà bác ấy vừa về, mai
cũng đi Thượng Hải. Con bé ở nước ngoài mười mấy năm, về đây lạ nước lạ cái,
đến Thượng Hải con đưa em nó đi loanh quanh chơi.”
Anh ngây
người, Vi Lạc Huyền nấp sau lưng bà Thiệu Khải Hoàn, liền le lưỡi trêu anh,
đoạn cười tươi roi rói, anh đành cười xòa: “Mẹ ơi, con còn bận việc…”
“Xong
việc thì mời người ta đi ăn một bữa, dẫn em nó đi đây đi đó.” Thiệu Khải Hoàn
hỏi: “Con tất bật đến độ không dứt ra được một lúc à?”
Lôi Vũ
Tranh sợ mẹ nổi giận, liền vội nói: “Vâng, vâng.”
Mà đã
sáu bảy năm rồi anh chưa gặp lại Trần Nghi Già, lần cuối cùng thấy mặt nhau có
lẽ là từ nhiều năm trước, cô bé về nước nghỉ lễ giáng sinh. Năm đó cùng lắm cũng
chỉ tầm mười năm mười sáu tuổi, anh chỉ nhớ con bé có mái tóc nhuộm đỏ loẹt,
nom không khác gì dân bụi đời, vừa nghĩ đến thôi mà anh đã thấy đau cả đầu.
Rút
cuộc, anh đợi ở sân bay nửa ngày trời mà chẳng thấy cô nàng bụi đời trong trí
nhớ kia đâu, anh tự nhủ, chắc lại đến muộn rồi đây. Mấy cô tiểu thư này chuyên
môn chẳng bao giờ có ý thức về thời gian, trong khi mình lại không thể đợi
được, may mà vé máy bay có thể hoãn ngày.
Anh
đang tính đi đổi vé, chợt nghe sau lưng có người gọi tên mình bằng một chất
giọng lanh lảnh: “Lôi Vũ Tranh!”
Ngoái
đầu nhìn, thì gần như không thể nhận ra nổi, nói cho cùng đã nhiều năm không
gặp, tuy dáng dấp Trần Nghi Già vẫn vậy, song đường nét khuôn mặt nở nang, tóc
ngắn mắt to, lại quần bò áo phông xuyệt tông, nom hoạt bát như một đứa con
trai. Chỉ khi bật cười mới lộ ra vẻ thanh tú của người con gái, trái ngược với
anh, Trần Nghi Già tỏ vẻ rất cởi mở tự nhiên: “Cửa kiểm tra an ninh ở đâu thế
nhỉ?”
Hai
người không có hành lí là mấy, nên kiểm tra rất chóng vánh đã xong, Trần Nghi
Già lòng khấp khởi, mồm miệng luyến thoắng, suốt chuyến bay chỉ nghe tiếng cô
ấy líu lo tíu tít, nào là tiếp viên hàng không xinh chưa kìa, nào là bánh nướng
mai cua vàng ở Bắc Kinh ngon lắm nhé. Tiếng cô ấy lanh lảnh véo von, nếu theo
miêu tả của người xưa thì là: “mâm ngọc đâu bỗng nẩy hạt châu”, có điều châu
ngọc còn đang nảy dở dương thì Lôi Vũ Tranh đã thấy đầu mình âm ỷ cơn đau.
Ra khỏi
sân bay, có tài xế đến đón, anh vẫn phiền não vấn đề bố trí làm sao cho ổn thỏa
cô tiểu thư này đây, thì Trần Nghi Già đã nhanh nhảu: “Đưa em đến biệt thự cao
cấp, em đặt phòng bên đó rồi. Bạn em còn đang đợi để đi lượn phố nữa, anh cứ lo
việc mình đi, không cần bận tâm đến em.”
Bất
giác anh thở phào: “Vậy tối mai anh tiếp đãi em sau.”
Cô đồng
ý rất thẳng thừng: “Thế nhé! Nhưng mà em không ăn đồ Tây đâu đấy!”
Anh
chuyển lời cho thư ký hay, Thiệu Uyển
Đình tận tâm tận lực đặt chỗ ở một nhà hàng chuyên các món đặc sản. Vậy mà vừa
vào cửa, anh đã thấy ngay Thượng Quan Bác Nghiêu. Trần Nghi Già cũng để ý: “Kia
chẳng phải Thượng Quan sao? Ồ, anh ấy đưa bạn gái đi ăn à? Kinh chưa, còn dẫn
đến cả hai em!”
Thượng
Quan Bác Nghiêu xem chừng đang kể chuyện khôi hài nào đó, chọc cô gái ngồi đối
diện phì cười, còn cô bên cạnh vẫn cúi đầu nhấp trà. Trần Nghi Già qua đằng
đấy, vỗ vai cậu ta: “Này Thượng Quan!”
Thượng
Quan Bạc Nghiêu quay đầu nhìn thấy cô ấy thì vui mừng xen lẫn kinh ngạc: “Là em
à? Về từ bao giờ đấy?”
“Về
được nửa tháng rồi, cả ngày ở nhà quấn đuôi bố mẹ, cuối cùng mẹ mới chịu thả em
ra ngoài vui chơi.” Nói đến đó liền hạ giọng: “Nhưng lại phái người đến giám
sát em.”
“Giám
sát á?”
Trần
Nghi Già giảo mồm nói thế, Thượng Quan liền ngoảnh mặt, ngó thấy Lôi Vũ Tranh,
tức thì phá ra cười: “Lôi Nhị à, bây giờ cậu càng ngày càng khá đấy.”
Lôi Vũ
Tranh cười trừ, song không lên tiếng. Trong khi Trần Nghi Già nổi tính hiếu kỳ
hỏi người con gái đi cùng Thượng Quan: “Đây là…”
“Bạn
anh, Đỗ Hiểu Tô, Trâu Tư Kỳ.” Đoạn ngoảnh lại, giới thiệu với Đỗ Hiểu Tô và
Trâu Tư Kỳ: “Đây là Trần Nghi Già, em này học dưới anh.”
Trần
Nghi Già nở nụ cười đáng yêu, chào hỏi bọn họ, rồi bảo Lôi Vũ Tranh: “Hay chúng
ta ngồi chung bàn với Thượng Quan và mấy chị ấy luôn nhé.”
Thượng
Quan mừng rơn, bảo: “Nào nào, ngồi cùng cho vui. Ăn xong cả bọn đi đánh mạt
chược, ai thua phải khao bữa đêm.”
Trần
Nghi Già hào hứng: “Hay quá! Từ hồi được bạn cùng phòng dạy trò mạt chược đến
giờ, em chưa chơi một trận nào đã đời nào cả, lúc chuyển nhà khó lắm mới có bà
hàng xóm biết chơi, tiếc bà ấy lại là người Nhật Bản, chỉ biết đánh mạt chược
theo kiểu Nhật thôi. Cơ mà thế này thì không ổn rồi, ba người còn thiếu một
chân, trời ơi, chán chết đi được.” đoạn vừa nói, vừa gọi bồi bàn: “Đem menu lại
đây nhé, mau gọi món đi, ăn xong chúng ta đánh bài vậy.”
Bấy giờ
Lôi Vũ Tranh mới lên tiếng: “Đánh bài cái nỗi gì.”
Trần
Nghi Già đảo quanh bảo: “Vậy đi hát nhé, em là chúa hay hát, chỉ sợ anh chị
không đọ được em thôi.”
Chung
quy, sau bữa ăn đó mọi người cùng đi hát Karaoke, Thượng Quan là khách quen ở
mấy quán hoạt động về đêm, nên địa điểm tùy cậu ta chọn. Vừa đặt chân vào cửa,
toàn bộ quầy tiếp tân đều nhẵn mặt cậu ta, nom hãnh diện vô cùng, dọc đường,
còn có vô số nhân viên phục vụ đánh tiếng chào hỏi: “Hôm nay anh đến hát ạ?”
Vậy nên
lúc vào phòng hát, Trần Nghi Già liền hỏi: “Này Thượng Quan, chúng mình quen
nhau nhiều năm rồi, sao em không biết anh ở giang hồ cũng có tiếng nhỉ?”
Thượng
Quan rầu rầu: “Nhắc đến làm gì, anh có biết đâu.”
“Trông
cái dáng vẻ đã biết anh là cậu ấm con nhà giàu rồi!” Trần Nghi Già cười tươi
rói: “Tiếng Quảng Đông nhà anh nói thế nào ấy nhỉ?” đoạn cố rặn giọng Quảng
Đông: “Quan Tử Cốt Cốt.” (anh
đẹp trai hào hoa)
Thượng
Quan đang nhấc ly, suýt nữa thì chết sặc nước lạnh: “Em còn biết cả câu này cơ
á?”
“Bạn
cùng phòng với em là người Hồng Kông, nó dạy em đấy.” Trần Nghi Già đùa: “Chốc
nữa cả nhà mình đừng chọn mấy bài tiếng Quảng nhé, kẻo có thiếu gia đất Lĩnh Nam ở đây,
hát không hay anh ta lại cười cho thối mũi.”
Đỗ Hiểu
Tô hơi bất ngờ, đánh bạn với Thượng Quan bấy lâu nay, ngày thường quen nghe anh
nói giọng Bắc Kinh, giờ mới biết anh gốc Quảng Đông. Thượng Quan đoán biết cô
không tin, mà trong phòng ồn ào quá, anh phải nghiêng mình giải thích với cô:
“Mẹ anh là người Bắc Kinh.” Lúc ấy lại bị Trần Nghi Già bắt quả tang: “Này! Cấm
chỉ xầm xì nhé!” đoạn cô bé nháy mắt với Thượng Quan.
Thượng
Quan cốc đầu con bé một cái, bảo: “Chỉ được cái tinh ranh.”
Trần
Nghi Già xoa chỗ vừa bị cốc rõ đau, vội kề tai Lôi Vũ Tranh thì thào: “Em thấy
chị Đỗ nhất định là bạn gái Thượng Quan rồi, anh chàng quan tâm chị ấy thế cơ
mà.”
Lôi Vũ
Tranh không nói gì, song Thượng Quan đã réo: “Này này! Cấm chỉ xầm xì nhé!”
Trần
Nghi Già nhe răng nheo mắt trêu cậu ta: “Quan châu đốt đèn cấm dân đen nổi
lửa!” Lôi Vũ Tranh dúi chiếc míc vào tay cô, bảo: “Hát đi.” Quả nhiên Trần Nghi
Già là trùm sò karaoke, chiếc mic truyền qua truyền lại từ tay cô sang tay Trâu
Tư Kỳ, hai người đàn ông bị chầu rìa. Thượng Quan là người không thích ngồi yên
một chỗ, liền kéo Lôi Vũ Tranh ra ngoài hóng gió. Đi dần về cuối hành lang là
một vườn hoa trên không rất to, có hồ bơi lộ thiên và ghế nằm, bên hông tay vịn
kê chiếc ghế mây nhìn thẳng ra màn đêm phồn hoa. Cái không khí ồn áo, huyên náo
của phố xá đang cận kề bên tai, mà cảm như nghe lòng mình tĩnh lặng lạ. Hai
người tựa hờ bên lan can, châm điếu thuốc, cùng nhau chuyện trò, Thượng Quan
sực nhớ ra: “Đúng rồi, tôi có bạn muốn mua nhà bên chỗ công ty cậu, cậu cho tôi
cái giá ưu đãi nhé.”
Lôi Vũ
Tranh buột miệng: “Thì cậu cứ bảo người ta đem danh thiếp của cậu đến tìm thư
kí chỗ tôi.”
“Thế
nhé.” Thượng Quan nhe hàm răng trắng bóng ra cười: “Cảm ơn cậu.”
Đến hôm
sau thì Lôi Vũ Tranh cũng quên khuấy mất chuyện này, công việc của anh vốn tất
bật, may mà Trần Nghi Già hoạt bát hiếu động, thêm cái bạn bè cô ở Thượng Hải
cũng nhiều, nên chẳng qua, anh chỉ bớt chút thì giờ đưa cô nàng đi ăn cơm, đi
mua sắm, hoặc thỉnh thoảng phụ trách đưa đón, tạm thời mọi việc vẫn dễ xoay xở.
Đến cuối tuần, anh làm thêm giờ ở công ty, Đơn Uyển Đình sực nhớ ra phải hỏi
anh: “Đúng rồi, thưa anh Lôi, có bạn của anh Thượng Quan cầm danh thiếp đến,
chỉ đích danh muốn mua một căn hộ loại một trong thành phố. Mà căn đó trước đây
vốn đứng tên cô Đỗ, bởi anh đã dặn dò cẩn thận rằng căn nhà đó do đích thân anh
xử lý, nên tôi đành lưu số điện thoại của người kia lại, đến nay vẫn chưa trả
lời họ được.”
Cô thư
kí dè dặt quan sát sắc mặt giám đốc, thực ra cũng chẳng đoán biết được gì, xưa
nay Lôi Vũ Tranh vẫn luôn mang dáng vẻ Thái Sơn sụp đổ trước mắt cũng không biến
sắc, chuyện to bằng trời cùng lắm thì anh chỉ khẽ nhíu mày, còn hôm nay, đôi
chân mày vẫn bình lặng không hề chụm đầu vào nhau, nghe giọng điệu anh trầm
tĩnh: “Tôi biết rồi.”
Buổi
tối về nhà, anh cân nhắc phút chốc, rồi mới gọi cho Thượng Quan, chuông đổ hồi
lâu mà không ai nhận điện, đang tính thôi thì đầu dây bên kia nhấc máy, là một
người con gái: “Xin chào.”
Anh
không lên tiếng.
“A lô!”
Cô lập lại câu hỏi: “Xin hỏi ai thế ạ?” Đợi đã mấy giây mà không thấy tiếng trả
lời, rồi dường như giọng cô gọi với về một nơi xa: “Này Thượng Quan, không thấy
ai nói gì, hay anh qua nghe đi này.”
Thế là
anh cụp máy.
Bấy lâu
nay anh không hề hay biết mình có thể nhận ra tiếng cô ấy, anh cứ ngồi thừ ra
đó phải đến vài giây không mảy may suy nghĩ, một lúc sau, điện thoại bất ngờ đổ
rung, trong căn phòng im ắng, tiếng ro ro lại trở nên đột ngột khác thường.
Anh vẫn
lặng người, điện thoại trong tay rung lên bần bật, run rẩy hệt như trái tim anh
lúc này, cứ run mãi, run không ngừng, nó khiến tay anh ngứa ran, cuối cùng đành
nhận điện.
“Lôi
Nhị hả” Giọng điệu Thượng Quan nhẹ bẫng: “Mới rồi cậu gọi tôi à?”
Chốc
lát sau anh mới trả lời: “Ừ, tìm cậu đi ăn.”
“Tôi
đang ở bờ hồ.” dường như Thượng Quan vô cùng mãn nguyện trả lời: “Qua đây chơi
đi, bọn này đang làm thịt nướng, cậu ngửi thơm chưa này… chẹp chẹp”
Lôi Vũ
Tranh biết cậu ta có một tòa biệt thự ở ven bờ Thái Hồ, thoạt đầu là một tòa
biệt thự cũ xây
từ thời dân quốc, sau giải phóng bị tịch biên sung công. Vài
năm trước được đưa ra đấu giá, cuối cùng vào tay Thượng Quan, không bao lâu sau
thì sửa chữa lại toàn bộ như mới. Vườn hoa giả sơn có hồ bơi nhân tạo, bảo là
từ hồ nhìn ra, có thể thưởng thức được toản cảnh non xanh nước biếc. Thượng
Quan thường rủ rê bạn bè đến đó chơi vào dịp cuối tuần, nhóm bạn thường dựng lò
nướng thịt ở sân, cũng bởi quanh năm khói lửa hun như thiêu như đốt, nên nghe
nói có giàn hoa tử đằng cổ xưa, do đích thân một danh sĩ tự tay trồng từ những
năm Quang Tự Thanh Mạt, cuối cùng thành ra bị hun chết nghẻo luôn, nhiều lần
Diệp Thận Khoan hay khen đùa rằng đây quả là tấm gương điển hình cho việc “đốt
đàn làm củi, giết hạc làm thịt, phơi quần giữa ngàn hoa, suối trong chỉ để rửa
chân”. Nói tóm lại thì, cả bọn theo thói quen hay đi ăn đồ nướng thế nào cũng
đến biệt thự của Thượng Quan.
“Thôi,
mai bận rồi.” Anh vội nói, “Thế nhé, cậu cứ làm việc của mình đi, tạm biệt.”
“Ờ, bái
bai.”
Anh cầm
chìa khóa xe ra khỏi cửa.
Cứ đi
mà chẳng hề có đích đến, ráng chiều bên đường cứ vùn vụt lướt qua mắt mình,
chắc là tím, là đỏ, hay là những màu lung linh buông mình qua khung kính ô cửa
xe. Thành phố đang tổ chức kỷ niệm vì hòa bình, náo nhiệt phồn hoa len lỏi khắp
nơi nơi. Nhưng chẳng hiểu tại sao, trong lòng thường trực nỗi ngán ngẩm.
Sau
cùng, anh dừng xe, gọi bừa cho một số điện thoại lưu trong danh bạ.
Xem
chừng người đó không ngờ anh sẽ chủ động liên lạc, nên thậm chí nghe giọng điệu
có đến vài phần mừng vui kinh ngạc, nửa nũng nịu nửa quở trách: “Anh à?”
“Em
đang ở đâu thế?”
“Em vẫn
đang ở trường quay.” Rồi vồn vã nói như chỉ sợ anh sẽ ngắt máy: “Nhưng mà xong
xuôi cả rồi, hay em qua chỗ anh?”
“Vậy
anh đợi em ở khách sạn.”
“Vâng.”
Cách nhau xa lắc bên kia đường dây điện thoại mà đã có thể suy ra điệu bộ khấp
khởi của cô, rồi ngay cả giọng nói cũng thêm phần ngọt ngào: “Em lập tức tới
ngay.”
Sau khi
thân thể đã rệu rã cực độ, trí óc tạm thời là một khoảng trống hoác, nhưng lại
có thứ cảm giác hư vô ùa về, khiến anh thấy mệt mỏi đeo đẳng. Mặc những dòng
nước vòi hoa sen xối trên người, dường như có sự tê dại, mà càng thêm nỗi bải
hoải, cứ như là cả con người đã thiếu hụt đi mảnh nào đó, song cũng chẳng biết
phải điền vào đâu.
Anh tắm
ước chừng rất lâu, sau đó Hứa Ưu gõ cửa, cất giọng dí dỏm: “Cần em vào kì lưng
hộ anh không?”
Anh
không trả lời, tắt vòi hoa sen, cầm khăn tắm lau khô những giọt nước trên
người, thay quần áo xong xuôi rồi ra ngoài.
Hứa Ưu
biết thói quen của anh, vậy nên tuy có thất vọng, song thấy mái tóc anh ướt dầm
dề, cô ấy dịu dàng hỏi: “Để em sấy tóc cho anh rồi hẵng về?”
“Không
cần đâu, cảm ơn.” Cách nói ấy khách sáo mà xa cách, dường như tâm trí đang để
đi đâu. Dưới ánh đèn vàng vọt của gian phòng, chỉ thấy viền môi anh mỏng mảnh
khẽ nhếch lên một đường cong đượm vẻ hững hờ, tướng số nói đàn ông có môi mỏng
thường bạc bẽo, Hứa Ưu không thể phủ nhận, người đàn ông này xưa nay mang trong
mình lòng gang dạ sắt. Qua lại đã gần hai năm mà cô hầu như không cách nào cắt
nghĩa được bất kì nét mặt nào của anh, huống hồ đêm nay nom tâm trạng anh có
chút khác thường, tuy không dễ đoán biết, nhưng cảm nhận của cô rất mẫn cảm.
Vậy nên chẳng nhiều lời hơn nữa, cô lấy áo khoác, giúp anh mặc xong xuôi, ánh
mắt ngóng theo anh ra đến tận cửa: “Anh lái xe cẩn thận nhé.”
Tay anh
đã đặt trên nắm đấm cửa, bất ngờ ngừng một lúc, đoạn quay người nhìn cô: “Dạo
trước em nói muốn đổi xe đúng không? Porsche 911 cũng
khá đấy, rất hợp với em, mua dòng đó đi, lúc lấy xe thì nhớ gọi điện cho tài xế
của anh, sẽ có người đến thanh toán.”
Cô mừng
rơn, kiễng chân níu cổ anh, tươi cười bảo: “Thật không? Sao đột nhiên lại tặng
em quà to thế? Anh đang mưu mô gì đúng không?” nói rồi cô liền chu môi định hôn
anh, vậy mà anh lại nghiêng mặt tránh né: “Em vốn dĩ rất thông minh, em nên tự
hiểu.”
Vòng
tay đang quàng lấy cổ anh dần lỏng lẻo, dường như sức lực toàn thân đã bị rút
cạn, mười ngón tay bắt đầu rét run, cái lạnh chạy đến lòng bàn tay, khiến cô
không còn chống đỡ được nữa, cánh tay trượt khỏi vai anh, lúc đó cô chừng như
điếng người, chỉ biết đứng như trời trồng, ngơ ngác nhìn anh.
“Sau
này nhớ tự chăm sóc bản thân, nếu không phải quay phim thì đừng thức khuya,
cũng đừng tin bạn bè mà vung tiền đầu tư bừa bãi.” Khóe môi anh khẽ nhích lên,
thực ra những lúc ấy nom anh quyến rũ nhất, vậy mà từ nay trở đi cô không còn
được nhìn thấy nữa.
“Có gì
khó khăn cứ gọi cho anh.” Anh hôn cô lần cuối, nụ hôn đặt trên gò má như chuồn
chuồn lướt nước, chạm nhẹ, mà chẳng gợi lên bất kì sự ấm áp nào, thế rồi anh đã
mở cửa rảo chân đi thẳng.
Bước
vào thang máy, anh soi thấy khuôn mặt mình, nó vô hồn mà hốc hác, lúc ấy tầm
rạng sáng, thành phố sầm uất giờ đã lắng mình vào giấc ngủ, trong thang máy
lặng ngắt như tờ.
Cũng
chưa hẳn là chán ngán, có điều anh không muốn duy trì mối quan hệ này nữa, tuy
rằng Hứa ưu rất xuất sắc, lại chưa hề gây phiền hà gì cho anh, cô ấy từng là
một bông hoa xinh đẹp khiến anh hài lòng mãn nguyện. Song chẳng hiểu tại sao,
đêm nay anh thấy mình rệu rã, vậy nên mới chọn cách chia tay.
Biết
đâu thay đổi cuộc sống trước đây cho hợp lý một tý lại chẳng tốt hơn.
Sáng
sớm ngày hôm sau, Lôi Vũ Tranh vừa đi đánh tennis, thấy còn sớm, liền gọi điện
cho Trần Nghi Già: “Đi ăn cơm trưa nhé.”
Trần
Nghi Già phấn khởi bảo: “Được thôi, em đang dạo phố với bạn, anh qua đón em
đi.”
Cô bé
đứng ở một góc quảng trường đợi anh, anh lái xe đến, thấy cô đứng bên đường,
chỗ đó cấm đỗ, anh đành giảm tốc độ, định bảo cô qua bên kia đợi. Ai ngờ cô kéo
xoạch cửa xe, lao như bay lên ô tô.
“Liều
thế!”
“Thỉnh
thoảng làm liều một tẹo cũng thú vị phết.” Cô tủm tỉm, thắt dây an toàn: “Lại
đưa em đi ăn đồ gì ngon đấy?”
“Thấy
món thịt nướng thế nào?”
Cô bảo:
“Cái đó phải tự nướng mới hấp dẫn.”
“Vậy
anh đưa em đến một nơi này.”
Ra khỏi
thành phố rồi song cô không hề hỏi đi đâu, chỉ chăm chăm nhìn anh lái xe trên
đường cao tốc, rồi bụm miệng ngáp dài một cái, chẳng mấy chốc lăn đùng ra ngủ.
Anh đảo
mắt nhìn qua gương chiếu hậu, thực ra mặt mũi cô bé vẫn vương nét ngây thơ của
trẻ con, xem chừng có vẻ thiếu ngủ, anh không có em gái, nhưng cứ cảm giác, nếu
có, chắc cũng thế này thôi.
Anh lao
xe rất nhanh, lúc sắp đến nơi thì cô bé vừa tỉnh, căn biệt thự của Thượng Quan
nằm ở vị trí rất đẹp, khuất sau một góc ven hồ, nom như bờ biển, nhưng nước hồ
so với nước biển thì có phần tĩnh lặng hơn. Dọc hai bên đường trồng toàn hoa
mai, độ này chỉ thấy lá cành sum suê, bao giờ hoa nở hẳn sẽ ngát hương muôn
nơi. Cô trông cảnh sắc đẹp nhường vậy, bất giác hỏi: “Anh có biệt thự bên hồ à?
Xa xỉ quá nhỉ!”
“Của
Thượng Quan đấy.”
Mặt mày
cô cong cong nét cười: “Thì ra là nhà tư bản Thượng Quan.”
Cánh
cổng sắt chạm trổ hoa văn dần rộng mở, Thượng Quan đích thân ra đón tiếp họ:
“Ô, thật chẳng ngờ, đường xa thế cơ mà, nể quá đi.”
“Không
hoan nghênh à?”
“Hoan
nghênh chứ, đương nhiên hoan nghênh rồi!” Thượng Quan nở nụ cười thường trực:
“Không hoan nghênh cậu, thì tôi vẫn phải hoan nghênh Nghi Già cơ mà.”
Tài xế
đến đưa xe đi, anh và Nghi Già vừa nói chuyện cùng Thượng Quan, vừa theo lối đi
qua khu giả sơn, từ xa, quả nhiên đã thấy lò than nướng thịt, cả đám người nói
cười rôm rả, sôi nổi khác thường. Dẫu cách nhau một khoảng xa xôi, nhưng anh
vừa đưa mắt đã thấy ngay cô ấy.
Đỗ Hiểu
Tô ngồi trên một chiếc ghế dựa dưới tán hoa quế, cô ngả đầu trò chuyện cùng
Trâu Tư Kỳ. Nhìn từ đằng xa, gương mặt nghiêng nghiêng trông có phần thoải mái,
song đầu mày khóe mắt vẫn đượm nét buồn bã. Chẳng hiểu tại sao, lồng ngực anh
có cảm giác yên bình đến là lạ, dường như việc nhìn thấy cô đã khiến anh an
lòng.
Dẫu
thật gần nhưng cũng rất xa xôi.