Cảnh tượng quá mức chân thật khiến Vân Ly vô thức trốn về phía sau, buông tay cầm, hệ thống máy chủ cảm ứng trên VR cất giọng đáng yêu nhắc nhở: "Bé con! Nắm chắc tay vịn mới có thể ôm chặt ba được.”
"..."
Mặc dù biết rõ tất cả chỉ là giả tưởng, nhưng trong thế giới VR, xúc cảm chân thực từ hiệu ứng thị giác vẫn khiến Vân Ly không thể cưỡng lại được mà chủ động ôm lấy "ba hờ" Phó Thức Tắc.
Tất nhiên khi trong lòng đã để ý thì dù những việc rất bình thường, nhỏ nhặt cũng trở nên đặc biệt theo một cách rất riêng.
Chưa tới hai giây sau, chiếc moto bắt đầu chuyển động.
Phó Thức Tắc cưỡi moto băng qua núi rừng, đúng lúc này một loạt những con quái vật được hệ thống thiết kế lao ra tấn công hai "cha con".
Hình ảnh đồ hoạ của những con quái vật mang đậm dấu ấn của những chiếc arcade cổ điển, vô cùng sống động, chân thật, những lúc trải qua hiệu ứng lộn nhào trên không trung Vân Ly đều sợ đến mức nhắm tịt hai mắt.
Đến khi lấy lại được bình tĩnh, cô mới phát hiện ra, không biết từ khi nào mình đã nắm chặt lấy tay cầm, tương đương với việc trong thế giới ảo cô "con gái" Vân Ly đang co ro co rúm ôm chặt eo "ba hờ" Phó Thức Tắc.
Trán Vân Ly đẫm mồ hôi, cảm giác mô phỏng mà thực tế ảo đem lại có hạn, không chân thực đến mức khiến bản thân người chơi có cảm giác thật 100%, tuy nhiên chỉ dựa vào “cái ôm bằng thị giác” cũng khiến người "ôm tâm tư không trong sáng" như cô cảm thấy tim đập loạn nhịp.
Phó Thức Tắc luôn nhìn thẳng về phía trước, như thể hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của cô.
Vân Ly đang định thu tay thì dừng lại, cô dùng đầu ngón tay ấn chặt vào lòng bàn tay không biết đã phủ một lớp mồ hôi mỏng từ bao giờ.
Cô hít sâu một hơi, xoè tay ra, bình tĩnh định thần rồi ngước nhìn bóng lưng trước mặt, lại lẳng lặng "ôm chặt" eo ông ba bất đắc dĩ của mình.
Lén lút ôm trộm anh một cái… hình như cũng không sao đâu nhỉ…
Điểm cuối là hẻm núi bên cạnh, cô thấy Phó Thức Tắc xuống moto, nhân vật trong game đang đội mũ bảo hiểm, đeo kính râm, trên má có một vết xước dài.
Anh giơ hai tay về phía cô
Vân Ly nín thở, thấy "ba hờ" xuyên hai tay dưới nách mình, bế bổng cô lên.
Chỉ vài phút, trong cuộc hành trình ngắn ngủi cùng anh băng núi, vượt đèo, Vân Ly nhìn lòng bàn tay nho nhỏ của mình, lấy hết can đảm nắm lấy tay anh.
Và… đối phương cũng nắm lấy tay cô.
Cuộc phiêu lưu kết thúc, Phó Thức Tắc tháo kính VR, cảm thấy găng tay bên trái khẽ rung lên.
Anh ngoảnh lại nhìn về sang Vân Ly, một lúc sau cô mới chậm rãi bỏ kính VR xuống, có vẻ tâm trí vẫn chưa trở lại thực tại.
Vài giây sau, hệ thống mới bắt đầu thông báo những điều cần lưu ý để đảm bảo an toàn khi kết thúc trò chơi.
Phó Thức Tắc cởi bỏ trang thiết bị của mình trước, sau đó mới đi tới hỗ trợ Vân Ly.
Ánh mắt Vân Ly có chút trốn tránh: "Chế độ này tương đối đặc thù.”
Phó Thức Tắc khom lưng cởi dây an toàn giúp cô, anh vẫn bình thản như thế, dường như chẳng bị tác động chút nào bởi thế giới ảo vừa rồi, anh điềm tĩnh lên tiếng: “Chỗ nào?”
"Một khi chọn chế độ "cha con" máy chủ sẽ thiết lập chương trình ngăn việc trẻ em nổ súng và tự cầm lái."
Phó Thức Tắc thoáng sửng sốt: "Vừa rồi cô không nổ súng à?”
"Vâng.”
"Cũng không lái xe?"
"Đúng vậy..."
Biểu cảm trên khuôn mặt anh lộ vẻ hoang mang: "Cô không vào được trò chơi sao?”
"..."
Vân Ly cúi đầu, rơi vào cơn chột dạ: "Vì chọn chế độ "cha - con", cho nên nhân vật "con" không thể tự thao tác, chỉ có thể ngồi đằng sau ngắm phong cảnh.”
Phó Thức Tắc liếc cô một cái: "Đẹp không?"
Vân Ly gật gật đầu.
Không cần hỏi, thông qua cuộc trò chuyện, cũng có thể dễ dàng đoán ra, anh hoàn toàn không biết cô ngồi phía sau ăn.
Tất nhiên có khả năng là một anh chàng độc thân nào đó chắc chưa bao giờ chọn thử chế độ "cha - con".
Cảm xúc trong lòng cô hiện tại không biết nên diễn tả thế nào, nên cảm thấy may mắn hay mất mát.
Thật ra hôm nay, nghĩ theo một hướng tích cực, cô đã đạt được khá nhiều điều.
Nhờ "sự hiện thức hoá cảm giác thông qua thị giác" của khoa học công nghệ, cô đã được trải nghiệm một thế giới hoàn toàn khác biệt, thứ cảm xúc rộn ràng, phấn khích này vẹn nguyên hệt như cảm giác những chiếc máy game arcade đã từng mang lại cho cô thuở thiếu niên.
Nhưng cô vẫn hi vọng những điều này là thật.
Sau khi tắt thiết bị, hai người trở lại văn phòng.
Vân Ly ôm tập văn kiện trong ngực nhìn Phó Thức Tắc nhỏ nhẹ nói: "Cảm ơn sự chỉ bảo, giúp đỡ của anh" sau đó liền xoay người chạy trối chết.
Trong văn phòng đã có ba bốn người ngồi, Vân Ly lập tức cảm thấy có chút lo lắng, nhẹ nhàng bước về chỗ ngồi của mình, may mà cũng không có người để ý.
Đặng Sơ Kỳ giao tài liệu gần đó, hẹn cô gặp nhau tại quán cà phê ở tầng một của Hải Thiên Thương Đô.
Vân Ly thu dọn đồ đạc, gửi tin nhắn cho Hà Giai Mộng báo mình không ăn trưa ở công ty.
Đặng Sơ Kỳ: "Cho nên, nguyên buổi sáng cậu với anh ấy chơi game cùng nhau."
Vân Ly bất mãn nói: "Đó không phải là công việc à."
Đặng Sơ Kỳ nói: "Lại còn là mấy game phải trả tiền mới có thể chơi."
Đặng Sơ Kỳ nhấp một ngụm cà phê: "Cậu út của Hạ Hạ có tỏ ra quan tâm, săn sóc cậu không? À mà khoan, nhớ lại cái dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo của anh ta, có vẻ không giống kiểu người biết quan tâm người khác.”
"Mình tự lực cánh sinh." Vân Ly liếc xéo cô bạn một cái.
Lại sợ Đặng Sơ Kỳ hiểu nhầm ý của mình, nghĩ Phó Thức Tắc "không giúp được gì cả", vì thế Vân Ly lại cẩn thận sắp xếp từ ngữ, uyển chuyển bổ sung thêm: “Cậu nhỏ của Hạ Hạ đối xử với tớ tương đối tốt, hai ngày trước anh ấy qua trường đưa Phó Chính Sơ đi xem bóng đá, còn tốt bụng dẫn tớ đi cùng.”
Tất nhiên cô cố tình không đề cập đến các chi tiết khác.
“Úi dời hai người còn cùng đi xem bóng đá luôn cơ à? Cậu cũng biết xem bóng đá á?” Đăng Sơ Kỳ như nhớ ra điều gì, vỗ nhẹ bàn một cái: “Nhớ rồi.
Không phải trước kia cậu từng tham gia cuộc thi người máy đá bóng sao? Có lẽ cậu cũng khá am hiểu luật thi đấu bóng đá đấy nhỉ.”
Vân Ly lắc đầu: "Cuộc thi đó chỉ cần điều khiển robot ghi bàn là được.
Cứ đá bóng vào lưới là thắng.”
Trận đấu bóng đá robot mà Đặng Sơ Kỳ đề cập diễn ra vào năm Vân Ly học lớp Mười Một.
Khi đó cả Vân Ly và Đặng Sơ Kỳ đều học tại trường chuyên tốt nhất Tây Phục.
Nhà trường còn tích cực tổ chức nhiều hoạt động để phát triển trí lực toàn diện cho học sinh.
Đó là lần đầu tiên Vân Ly biết về sự tồn tại của Ngày hội Khoa học Công nghệ.
Cô vào được trường cấp Ba này với số điểm vừa sát điểm sàn, bị những người bạn cùng lớp với thành tích xuất sắc cỡ "con nhà người ta" ép đến không thở nổi.
Thời điểm xếp loại sau mỗi kỳ thi khảo sát thành tích tháng, cả tinh thần và thể xác cô đều chịu áp lực cực hạn.
Thầy cô chủ nhiệm không hề hay biết, có mấy lần, Vân Ly cầm tờ xếp loại học lực chỉ dài tầm một tấc ấy với sự đấu tranh tâm lý khủng khiếp cỡ nào - mảnh giấy với góc mép lởm chởm đó không chỉ đơn giản là một mảnh giấy ghi lại thành tích học tập của học sinh, mà đối với cô nó như báo hiệu một đêm tràn đầy mùi thuốc súng.
Cô… không muốn về nhà.
Mỗi buổi chiều cầm mảnh giấy nặng tựa nghìn cân ấy, Vân Ly đều thất thần, đứng tại con đường cách nhà hai ngã tư.
Cô lẳng lặng đứng ở khoảng cách năm mét đá một viên sỏi từ đầu này qua đầu kia, cho đến tận khi màn đêm buông xuống, không thể không trở về nhà.
Lúc nhà trường đưa ra thông báo về Ngày hội Khoa Học Công Nghệ, đúng vào thời điểm kỳ thi cuối tháng kết thúc.
Chẳng ngạc nhiên khi ba cô - ông Vân Vĩnh Xương lại phản đối cô tham gia sự kiện "vô nghĩa" này.
Thực tế, trong mắt ba cô, thành tích học tập là tất cả.
Vào một trường đại học tốt là cách duy nhất để những người bình thường thay đổi vận mệnh của mình.
Ông đã ký thác ở trên người hai đứa con của mình vô vàn kì vọng.
"Con coi đi, kết quả thi thế nào, với cái thành tích của con mà còn muốn tham gia mấy thứ tào lao đó à." Vân Vĩnh Xương xé nát tờ giấy một cách thô bạo rồi ném thẳng và thùng