“Vậy nếu tớ gửi, cũng có khả năng anh ấy chỉ xem tin nhắn của tớ không trả lời mà.” Vân Ly lẩm bẩm trả treo lại, giọng càng ngày càng nhỏ: “Hồi trước tớ xin phương thức liên lạc của anh ấy, anh ấy còn chẳng cho…”
“Đó là trước kia, không có nghĩa sau này cũng vậy.” Đăng Sơ Kỳ chỉ hận sắt không rèn thành thép, cố gắng thông não cho đứa bạn thân: “Hơn nữa, Ly Ly, tớ đoán không sai thì bắt đầu từ thời điểm cậu xin phương thức liên lạc của người ta đã đổ người ta rồi đúng không?”
Vân Ly không đáp, cúi thấp đầu, nghịch nghịch quả bóng nhỏ trong tay.
“Đã bày tỏ với người ta chưa?”
Vân Ly lắc đầu.
“Cậu cảm thấy anh ta có nhận ra không?”
Vân Ly vẫn lắc đầu: “Có vẻ như anh ấy chỉ coi tớ là đứa cháu, đứa em trong nhà như Phó Chính Sơ thôi.
Đối xử với tớ rất bình thường.” Nhớ tới hơn một trăm tin nhắn chưa đọc đó, Vân Ly lại cảm thấy sầu não: “Nếu như biết rồi, chắc anh ấy sẽ không bao giờ để ý đến tớ nữa.”
Đặng Sơ Kỳ hiểu rõ tính cách của cô bạn thân, không đành lòng, hỏi thử: “Cậu có chủ động tiến tới không?”
Vân Ly vội phân bua: “Có mà.”
“Cậu chủ động thế nào, nói chị đây nghe thử xem.”
“Tớ chủ động nói chuyện với anh ấy…”
“Sau đó?”
“Thì là, nói chuyện đó...”
“...”
Có lẽ cảm thấy đứa bạn thân đúng là vô phương cứu chữa, Đặng Sơ Kỳ thấy tương lai mờ mịt, chẳng có tẹo hy vọng nào, nên bắt đầu bàn lùi: “Hay quên đi thôi.
Buông bỏ sớm một chút nhé Ly Ly.
Thực ra cậu út của Hạ Hạ cũng đâu tốt lắm đâu, trừ bỏ gương mặt nhìn cũng tạm được, gia cảnh tốt thì làm gì có gì đặc biệt đâu.”
“Hơn nữa tính cách anh ta cũng không tốt lắm, đúng không? Ngày nào cũng trưng bản mặt cáu bẳn, khó chịu ra.
Đối diện với anh ta cậu cũng chẳng thiết tha chuyện trò, cứ bốn mắt trừng nhau khác nào diễn kịch câm.”
Dứt lời, Đặng Sơ Kỳ đã thấy đứa bạn thân đang trừng mắt lườm mình, dáng vẻ rõ ràng là không vui tí nào hết: “Anh ấy chỉ là không thích nói chuyện thôi được không? Cậu đừng nói những lời như vừa rồi lần nào nữa.
Phó Thức Tắc rất tốt.”
Đặng Sơ Kỳ thộn mặt ra hồi lâu, suy đi tính lại vẫn chẳng thấy tên Phó Thức Tắc thanh tâm quả dục, mặt mày lãnh đạm như núi băng di động kia có chỗ nào tốt.
“Ly Ly à, có khi nào cậu…” Sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, Đặng Sơ Kỳ cân nhắc thật kỹ, thận trọng lựa chọn từ ngữ uyển chuyển nhất có thể để diễn đạt: “Chỉ vì thích gương mặt yêu nghiệt của anh ta không? Khuôn mặt đẹp cỡ nào nhìn lâu cũng ngán thôi, hai người muốn bên nhau lâu dài quan trọng nhất vẫn là tính cách.”
Vân Ly lắc đầu nói: “Nếu như có thể nhìn gương mặt đó cả đời, tới nghĩ mình đến chết cũng không chán.”
Đặng Sơ Kỳ: “Nếu gương mặt đó, sau này bị người phụ nữ khác độc quyền, cậu có chấp nhận được không?”
Vân Ly nhớ tới đêm hôm trước, Phó Thức Tắc lặng lẽ đứng một bên nhìn cô nghịch pháo bông.
Nếu khung cảnh đó xảy ra nhưng nhân vật chính lại là anh cùng một người phụ nữ khác không phải cô… tưởng tượng ra thôi Vân Ly cũng thấy tim thắt lại, hơi thở bị bóp nghẹt.
Cô nhìn sang phía Đặng Sơ Kỳ, nghĩ nghĩ một lát mới đáp: “Vậy cậu thấy tớ có nên theo đuổi anh ấy không?”
Đặng Sơ Kỳ gật đầu cái rụp, chắc như đinh đóng cột.
“Nhưng mà cậu thấy tỷ lệ thành công của tớ thế nào?”
Đăng Sơ Kỳ vẫn cực kỳ chắc chắn gật đầu: “Chắc tầm 0.1% gì đó.”
“...”
Vân Ly có kinh nghiệm được theo đuổi tương đối nhiều.
Hồi còn học đại học không ít sinh viên nam bày tỏ tình cảm với cô, mua cho cô những món quà nho nhỏ, hẹn cô ra ngoài chơi này nọ, nhưng tất cả đều bị cô từ chối.
Vân Ly không có định phát triển tình cảm với anh chàng nào, cũng không thích chung đụng với người lạ, kinh nghiệm mấy lần được theo đuổi đúc kết lại chỉ có kí ức chẳng vui vẻ gì.
Đăng Sơ Kỳ là một cô nàng tâm địa gian xảo, đàn ông nào mê mệt cô ấy thì cô ấy yêu lại, người cô ấy không còn hứng thú thì lập tức đổi, cách yêu đương trăng hoa này Vân Ly cũng không xin được ý kiến gì.
Hai người bèn lên mạng tra tư liệu, đại đa số kiến nghị đều quân sư rằng sau khi đối phương cắn thính thì phải áp dụng trò kéo thả…
Đừng theo đuổi người ta một cách quá trực tiếp, lộ liễu, phải tạo ra nhiều cơ hội gặp gỡ tình cờ, nhưng vẫn giữ một ranh giới ngăn cách nhất định, đến khi đối phương có cảm tình với mình rồi mới chọc thủng lớp giấy mỏng kia.
Vân Ly có thể mường tượng tình hình hiện tại, nếu cô trực tiếp tỏ tình với Phó Thức Tắc, theo tính cách của anh, chắc chắn sẽ trực tiếp từ chối và hạn chế tiếp xúc triệt để.
Sắp đến chín giờ, Đặng Sơ Kỳ cũng tới giờ rời đi.
Trước khi đi cô bạn thân vẫn quan tâm hỏi Vân Ly có cần gọi điện cho Hạ Tung Thanh không, có khả năng họ vẫn đang ở nhà Phó Thức Tắc.
Phản ứng đầu tiên của Vân Ly đương nhiên là vội vàng từ chối, nhưng dưới ánh mắt nhìn thấu hồng trần của Đăng Sơ Kỳ, cô chỉ đành gật đầu.
Trước lúc gọi điện, Vân Ly sửa sang lại đầu tóc, quần áo.
Lần này đặc biệt hơn tất cả những lần gọi điện khác rất nhiều, vì hôm nay là lần đầu tiên, sau khi cô hạ quyết tâm theo đuổi con trai nhà người ta.
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, nhịp tim Vân Ly cũng bắt đầu phập phồng, lo lắng, trong đầu nảy ra vô số tình huống thất bại ê chề trong tương lai.
Trước khi hồi chuông dài kết thúc, Phó Chính Sơ đã kịp thời bắt máy.
Có thể nhận ra, khung cảnh phía sau Phó Chính Sơ giống hệt phong cách trong tấm ảnh đăng, có vẻ mọi người vẫn đang trong bữa tiệc sinh nhật tại nhà Phó Thức Tắc.
“Chị Kỳ Kỳ, em đang cầm điện thoại của chị em.
Mà chị ấy đi đâu rồi ấy.
Em cũng không biết.” Phó Chính Sơ cầm điện thoại, nhìn dáo dác xung quay, lại xoay camera về trước mặt mình.
“Mọi người vẫn đang ăn cơm à? Ồ nhìn nhộn nhịp phết nhỉ?” Đăng Sơ Kỳ hỏi thăm hai câu không hề giả trân.
Phó Chính Sơ như được khởi động công tắc buôn chuyện, luyên thuyên về bữa tiệc sinh nhật hơn hai phút, Đăng Sơ Kỳ không nghe nổi nữa, phải cắt ngang lời khẩu súng liên thanh nhà họ Phó, hỏi: “Có những ai thế?”
“Cậu út em, anh Thanh Tống...!À các chị có muốn chào hỏi một tiếng không?” Nói xong Phó Chính Sơ nhanh chân đứng dậy, không nhìn vào camera nữa, hình như cậu nhóc đang di chuyển lên lầu.
Đặng Sơ Kỳ xoay điện thoại, để camera hướng phần lớn về phía Vân Ly.
Phó Chính Sơ đi lên lầu hai, xuyên qua hành lang, sau đó ống kính bắt đầu lướt một vòng trong căn phòng.
Qua camera, có thể nhìn thấy Phó Thức Tắc đang ngồi ở đầu giường, cavat đã tháo ra, cúc áo cũng không cài hết.
Từ Thanh Tống đứng bên cạnh, hai người đều nhìn vào ống kính.
Phó Thức Tắc rít một hơi thuốc, một ngụm khói trắng lượn lờ bay lên, màn hình bị một màn sương mù bủa vây.
Anh nhíu mày, nhắc nhở Phó Chính Sơ: “Tắt camera đi.”
“Cháu đang gọi video với chị Ly Ly đấy.
Nào cậu út chào họ một tiếng đi.”
Từ lúc Phó Chính Sơ vào phòng, nhóc cháu vẫn hướng thẳng camera vào mình, bởi thế anh còn cho rằng thằng cháu trai đang quay phim.
Lúc này anh dập tàn thuốc theo bản năng, nét mặt có chút không được tự nhiên.
Sau khi ống kính đến gần, gương mặt vô cảm kia đột nhiên được phóng to lên.
Ông cậu khô khan không thèm nói nửa lời khiến Phó Chính Sơ hơi bối rối, cậu nhóc lại chuyển hướng camera về phía mình: “Chị Ly Ly, chị Kỳ Kỳ, các chị đừng để bụng nhé, cậu út em tình tình cộc cằn thế đấy.
Chẳng lịch sự gì cả.”
Phó Thức Tắc chậm rãi lên tiếng: “Không nhìn thấy người, chào hỏi thế nào.”
“Ỏ quên mất.
Hí.” Nói xong, Vân Ly thấy màn hình xoay 180 độ, tiếp đó gương mặt anh