Trên mặt anh không có quá nhiều cảm xúc nhưng Vân Ly lại cảm thấy vô cùng yên tâm, mỉm cười nhẹ trở lại bên cạnh anh.
Từ tối qua đến giờ, cô vẫn cảm thấy mình như sống trong mơ, bây giờ đã tìm được cảm giác chân thật trong các hành động nhỏ của anh.
Ăn sáng xong, Phó Thức Tắc mượn xe Từ Thanh Tống, lái xe đưa cô tới vườn bách thú.
"Không cần bản đồ sao?" Thấy anh trực tiếp chạy xe, Vân Ly hơi bất ngờ.
Phó Thức Tắc "ừ" một tiếng: "Hồi còn bé anh thường qua bên này."
Vân Ly: "Anh đã từng tới vườn bách thú đó rồi sao?"
Phó Thức Tắc: "Ừ."
Vân Ly: "Vậy đi lần nữa có thể cảm thấy nhàm chán không anh?"
Phó Thức Tắc nhìn đường ở đằng trước, dừng lại mấy giây mới nói: "Đi cùng em, sẽ không chán."
…
Vườn bách thú cách khu homestay chừng hơn nửa giờ đi xe, trên cổng treo đủ loại đồ trang trí Giáng sinh.
Sau khi đỗ xe xong, Vân Ly và Phó Thức Tắc tới lối vào quét phiếu điện tử.
Nhân viên công tác gửi cho bọn họ bản đồ du lịch, công viên cũng không hề nhỏ, trên bản đồ có để những kí hiệu cụ thể.
Tấm lòng của hai người đều đã được đối phương biết rõ.
Đây chính là cuộc hẹn hò chân chính.
Bởi vì cuối tuần, cho nên công viên có không ít người, đa số là người lớn dẫn trẻ con và người yêu.
Vân Ly cúi đầu nghiên cứu bản đồ.
"Đợi một lát." Phó Thức Tắc đột ngột nói, anh xoay người đi vào cửa hàng tiện lợi gần đó, Vân Ly cũng không nghĩ nhiều, khoanh mấy địa điểm bọn họ có thể chơi trên bản đồ.
Chờ cô tỉnh táo lại, bóng râm bao trùm lên cô, cô ngẩng đầu thì phát hiện Phó Thức Tắc đang cầm một chiếc ô mới, mác trên cán ô còn chưa tháo.
Da anh trắng, đôi mắt đen nhánh, giờ phút này lại mặc áo khoác màu đen, che chiếc ô đen giống như đang tránh ánh mặt trời.
Vân Ly: "Em có mang kem chống nắng, anh cần không?"
Phó Thức Tắc: "..."
Phó Thức Tắc: "Đi chỗ nào đây?"
Vân Ly chỉ ngón tay vào một chỗ trên bản đồ, Phó Thức Tắc nhìn một cái rồi trực tiếp đi về một hướng.
Dưới tán ô, hai người vẫn giữ khoảng cách nhất định, tránh va vào nhau.
Lúc đi về phía trước, Vân Ly mới để ý tới mấy đôi tình nhân ở gần đó, có không ít chàng trai cũng che ô cho cô gái của mình.
Anh nhìn thấy nên mới cố ý đi mua ô.
Chừng ba tiếng, hai người đã đi dạo hầu hết khu vườn thú.
Lúc này, Vân Sơ nhận được tin nhắn của Đặng Sơ Kỳ: [Cậu và cậu út của Hạ Hạ ra ngoài rồi?]
Vân Ly: [Bọn tớ ở vườn bách thú.]
Đặng Sơ Kỳ: [Đừng chỉ ngắm động vật, nhớ làm việc chính.]
Vân Ly: [?]
Đặng Sơ Kỳ: [Hái đóa hoa lạnh lùng đó xuống!!]
Vân Ly: [Hôm nay anh ấy tỉnh rượu rồi, chắc là sẽ nói rõ ràng với tớ thôi nhỉ?]
Tối hôm qua, sau khi Phó Thức Tắc chủ động, trong lòng Vân Ly cũng trông mong hôm nay hai người sẽ nói rõ chuyện tình cảm một cách tương đối chính thức.
Là bên vẫn luôn bị từ chối trước đó, Vân Ly không thể không thừa nhận, cô không muốn là người mở miệng nữa.
Phó Thức Tắc cảm thấy không hứng thú với trò chơi xung quanh, chỉ có lúc Vân Ly muốn chơi thì mới phối hợp với cô.
Đến khi ra khỏi cửa vườn bách thú, ven đường có gian hàng vớt cá vàng.
Vân Ly đợi ở bên cạnh, nhìn một chàng trai cẩn thận từng chút một chú cá vàng, đưa chiếc túi nilon trong suốt cho cô gái chờ ở bên cạnh.
Thoạt nhìn tuổi của hai người đều chừng hai mươi.
Vân Ly uyển chuyển ám chỉ: "Anh cảm thấy bọn họ có giống tình yêu học đường hay không?"
Phó Thức Tắc: "..."
Anh tự động đi mua mười chiếc vợt, đưa năm cái cho Vân Ly, dùng để vớt cá vàng nhỏ trong hồ.
Trước kia, Vân Ly chưa từng chơi nên cũng đánh giá thấp độ khó của trò chơi này, liên tiếp bị nước làm rách, sau khi bị cá đâm qua vợt vớt, cô mới thay đổi nhận thức của mình, quay đầu nhìn Phó Thức Tắc ở bên cạnh.
Anh cũng giống vậy.
Anh nhìn cá trong bể cá, không nhúc nhích.
Vân Ly định an ủi anh: "Hình như hơi khó..."
Mà dường như Phó Thức Tắc không nghe lời cô nói, mặt không biến sắc đứng lên: "Ông chủ, cho cháu thêm ba mươi chiếc vợt."
Chủ quán vội vàng xoay người đếm vợt, đếm xong thì đưa cho Phó Thức Tắc, sau đó chỉ mã QR trên tường: "Quét mã QR này trả tiền là được rồi."
Vân Ly ngơ ngác đưa tay nhận lấy: "Anh muốn lấy cá sao?"
Phó Thức Tắc cầm vợt, tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm bể cá.
Nghe được câu hỏi của Vân Ly, anh bèn trả lời: "Không có."
Mấy giây sau.
Anh tiếp tục nói: "Chỉ là hơi khó tin."
Anh không thể vớt được một con nào.
Vân Ly hiểu ý nghĩ trong lòng anh, cảm thấy hơi buồn cười.
Cô cầm vợt, không định vợt tiếp nữa, chỉ đứng bên cạnh Phó Thức Tắc nhìn động tác của anh, khác với ngày thường, trên mặt anh không biến sắc nhưng trong mắt lại có chút cảm xúc.
Phó Thức Tắc giương mắt, hất cằm về phía vợt trong tay cô: "Không chơi nữa à?"
Vân Ly gật đầu.
Phó Thức Tắc: "Vậy em đưa anh đi."
Vân Ly: "..."
Vân Ly: "Trước đây em không biết thì ra anh lại có ham muốn hơn thua nhiều như vậy.”
Tầm mắt Phó Thức Tắc dừng lại trong bể cá, qua một lúc lâu mới hỏi: "Em không thích sao?"
"..."
"Vẫn rất thích..."
Nghe câu đáp lời của cô, tay Phó Thức Tắc thoáng ngừng một lát, lưới cá lại bị rách một lần nữa.
Anh phớt lờ thả xuống, tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra.
Dùng hết ba mươi vợt cá, trong thùng nhỏ đã có mấy con cá vàng.
Anh mua một hũ thủy tinh, cho cá vàng vào rồi mua thêm ít thức ăn cho cá.
Đến khi chuẩn bị rời khỏi vườn bách thú, Vân Ly suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói với Phó Thức Tắc: "Chúng mình chụp chung một tấm đi."
Phó Thức Tắc không hề từ chối: "Không có ai chụp giúp."
Vân Ly mặc kệ chuyện này: "Thì dùng điện thoại selfie là được rồi, người anh cao, anh cầm điện thoại được không?"
Anh không phản đối, dựa theo ý cô cầm điện thoại lên ấn hai cái.
Đi dạo mấy vòng quanh mấy chợ Giáng sinh khác gần vườn bách thú thì đã tới gần giờ cơm, Phó Thức Tắc hỏi cô: "Tối nay về cùng nhau không?"
Vân Ly nghĩ nghĩ, sáng ngày kia là du lịch cuối năm của bộ phận Nhân sự, cũng là đến khách sạn này, nếu như cô muốn tham gia thì không cần về nữa.
Thứ Hai cô có tiết học.
Vân Ly gật đầu một cái.
Trở về khách sạn xong, những người khác đã thu dọn hành lý xong, Hạ Tung Thanh lái xe một mình đi trước.
Phó Thức Tắc và Vân Ly lên lầu lấy hành lý, lúc tới dưới lầu, Từ Thanh Tống và Phó Chính Sơ đã lên xe, Phó Thức Tắc để hành lý vào cốp sau, hai người người ngồi vào ghế sau.
Xe vừa chạy thì Phó Thức Tắc đã kề sát vào cô, thắt đai an toàn cho cô.
Phó Chính Sơ vẫn nhìn chằm chằm gương chiếu hậu, cười cười nhìn động tác của hai người sau khi lên xe.
Sau đó, Phó Thức Tắc ngồi về chỗ cũ, Vân Ly ngẩng đầu lên thì chạm mắt với ánh mắt của Phó Chính Sơ, bỗng chốc cô cảm thấy bối rối kinh khủng.
Phó Chính Sơ gửi cho Vân Ly một tấm ảnh chụp màn hình, là giao diện chat giữa hai bọn họ, cậu nhóc trực tiếp đổi biệt danh của cô thành “Mợ út”.
"..."
Từ Thanh Tống nhìn qua gương chiếu hậu: "Tay cậu đang bưng cái gì thế?"
Phó Thức Tắc không giải thích nhiều: "Cá."
Từ Thanh Tống cũng không hỏi bọn họ mà trực tiếp lái xe tới cửa Thất Lý Hương Đô.
Sau khi Vân Ly xuống xe mới phát hiện Phó Thức Tắc cũng đi theo.
Vân Ly: "Anh còn muốn vào EAW sao?"
Phó Thức Tắc: "Đưa em về."
Vân Ly không tài nào ngờ được là nguyên nhân này, dù sao xe cũng đã đến cửa tiểu khu rồi.
Vân Ly nhìn thời gian, mới hơn tám giờ.
Vân Ly: "Vẫn còn sớm… hay là chúng ta đi mua ít miến xào khô?"
Phó Thức Tắc không từ chối.
Lần trước hai người cùng đi dạo là từ lúc mới quen, chẳng mấy chốc đã trôi qua bốn tháng rồi.
Phó Thức Tắc vẫn nhớ đường, cùng cô đi xếp hàng.
Vân Ly mua nhiều lần đến mức chủ cửa hàng có thể nhận ra được cô, hiếm khi thấy cô dẫn theo một chàng trai bèn nói: "Cô bé, bạn trai cháu à?"
Trước kia khi mua miến xào khô, chủ cửa hàng cũng hay tán gẫu với Vân Ly, cũng coi như khá quen thân, Vân Ly từ chối một cách tự nhiên: "Không phải."
Phó Thức Tắc: "..."
Vân Ly lẩm bẩm: "Còn chưa phải nữa."
Chủ cửa hàng không nghe rõ, khó hiểu "à" một tiếng dài.
Vân Ly khoát khoát tay, cười tỏ ý không có gì.
Phó Thức Tắc ở một