Vân Ly đứng ngẩn người tại chỗ trong chốc lát.
Cô vốn tưởng rằng, Phó Thức Tắc yêu vào thì chắc cũng vẫn ở trạng thái xa xa không thể với tới như đám mây xa xôi, thế mà lại không ngờ được, anh cũng có một mặt rất đáng yêu.
Không biết từ đáng yêu này có hợp hay không.
Có nhân viên khác gọi Vân Ly đi qua hỗ trợ, cô che mặt lại, bắt bản thân phải thoát khỏi cảm xúc ban nãy, tiện tay gửi lại cho Phó Thức Tắc một biểu tượng cảm xúc.
Học sinh cấp ba trong trung tâm trải nghiệm thuộc trường THPT số 1 Nam Vu, nghe nói là chương trình học của lớp thông tin điều chỉnh, cho học sinh đến trung tâm trải nghiệm giả tưởng gần nhất với hiện thực để tự cảm nhận thực tế.
Mấy ngày tiếp theo đều sẽ có học sinh trường THPT số 1 Nam Vu tới EAW.
Lúc gần tan tầm, Doãn Dục Trình tìm Vân Ly, nói lịch trình của anh ta có thay đổi nên về Nam Vu sớm hơn dự định.
Anh ta định gặp cô vào tối nay.
Khi cô đến quán cà phê, Doãn Dục Trình đã đợi sẵn, rõ ràng anh ta quan tâm tới Doãn Vân Y nhiều hơn Vân Ly quan tâm đến Vân Dã nhiều.
Ghế ngồi của cô đã được kéo ra từ trước, sau khi cô ngồi xuống, Doãn Dục Trình mới khách sáo nói: “Gọi em ra vào thời gian làm việc, có làm phiền em không?”
Vân Ly lắc đầu: “Không sao, tôi nói chuyện với anh xong rồi lại về làm việc cũng được.”
Vân Ly đi thẳng vào vấn đề: “Vân Dã nói trên bưu thiếp là sẽ đến đây vào kỳ nghỉ đông à?”
“Ừ.” Doãn Dục Trình uống một hớp hồng trà: “Vân Y xem bưu thiếp xong thì nói chuyện này cho tôi biết, hỏi ý kiến của tôi.”
Doãn Dục Trình: “Thật ra thì tôi không muốn quản chuyện này cho lắm, nhưng tấm bưu thiếp ấy lại bị ba mẹ tôi nhìn thấy.” Anh ta tỏ vẻ đau đầu: “Tóm tại, cho hai đứa nó ra ngoài chơi riêng với nhau thì đồng nghĩa với việc xúc tiến cho chúng nó yêu sớm, thế nên, đến lúc đó, tôi cũng sẽ đi cùng.”
“…”
Tưởng tượng ra cảnh ba người bọn họ đi cùng nhau, Vân Ly cảm thấy thông cảm cho Vân Dã từ tận đáy lòng.
Doãn Dục Trình nói tiếp: “Nhưng một mình tôi xen vào giữa cuộc gặp mặt của hai đứa nó thì rất giống một cái bóng đèn to tướng.
Đến lúc đó, có thể mời em đi cùng không?”
Vân Ly không kịp phản ứng lại: “Cái gì cơ?”
Cô vô thức muốn từ chối theo bản năng, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết làm như vậy có thích hợp hay không, vì thế cô chưa trả lời vội: “Để tôi về bàn bạc với em tôi một chút đã.”
Nghe thấy lời cô nói, Doãn Dục Trình cúi đầu cười một tiếng, mở túi ra, lấy một cái hộp đặt tới trước mặt Vân Ly: “Lần trước em mang quà tới đây giúp Vân Y, đợt trước chúng tôi đi ra ngoài chơi, em ấy đã chuẩn bị một món quà cho em.”
Là một cái hộp màu tím đen, Vân Ly cảm thấy mình không làm gì to tát nên chần chờ nói: “Hay là anh cầm về cho em ấy đi nhé? Đấy không phải là chuyện to tát gì.”
Doãn Dục Trình cười nói: “Không đắt đâu, nhận đi.
Hi vọng em sẽ thích.”
Anh ta không giữ cô lại nữa, hồng trà gọi cho cô cũng là cốc cầm đi được.
Vân Ly cầm lấy cái hộp, đứng dậy chào tạm biệt anh ta.
Lại phải chạy đi chạy lại vì chuyện của Vân Dã, sau khi quay về, Vân Ly chỉ muốn mắng cho cậu nhóc một trận.
Bấm mở cửa sổ trò chuyện với Vân Dã, cô gõ vào: [Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn bắt chị đi chùi mông cho em nữa.]
Vân Dã: [[Hỏi chấm?]]
Vân Ly đành phải kiềm chế tính tình rồi phàn nàn chuyện này với cậu nhóc.
Vân Dã: [Anh ấy nói muốn đi cùng bọn em thật á?]
Vân Ly: [Chẳng lẽ chị bịa ra à?]
Vân Dã im lặng một lát: [...]
Người trẻ tuổi có năng lực tiếp thu khá mạnh, mấy phút sau, Vân Dã lại nhắn tới: [Vân Ly, chị có đi cùng bọn em không?]
Vân Ly không hiểu ra sao.
Vân Dã: [Đi không đi không?] Nhóc ấy còn gửi kèm biểu tượng “Xin xỏ”.
Vân Ly: [Để làm gì?]
Vân Dã có chút ngượng ngùng: [Chị đi cùng bọn em, đến lúc đó, chị giúp em kéo anh trai bạn ấy đi.]
Vân Ly từ chối chắc như đinh đóng cột: [Không được.]
Vân Dã: [Xin chị đó.]
Vân Ly: [Không được.]
Cô không trả lời tin nhắn của Vân Dã nữa, sau khi quay lại EAW, Vân Ly mở hộp quà ra nhìn một cái, là một chiếc lắc tay thạch anh màu xanh nước biển nhạt.
Cô đặt bừa vào trong hộp, nhớ lại món quà mà mình tặng cho Phó Thức Tắc vào dịp Giáng sinh.
Hình như đơn giản quá rồi.
Cô luôn có loại cảm giác Phó Thức Tắc bị thiệt thòi.
“Cô Nhàn Vân ơi, cô định ăn Tết thế nào?” Hà Giai Mộng buồn chán tới hỏi cô.
Đã gần hết năm.
Năm ngoái, hình như cô về nhà chơi game với Vân Dã cả đêm.
Nhớ lại cuộc trò chuyện với Phó Thức Tắc ngày hôm qua, Vân Ly nói mà không kiêng kị gì cho lắm: “Chắc là ăn Tết với người yêu.”
Nghe thấy lời cô nói, đầu tiên, Hà Giai Mộng im lặng mấy giây, sau đó mới kinh ngạc trợn tròn mắt: “Cô Nhàn Vân này, cô có người yêu rồi á?” Cô ấy nhớ tới điều gì, có chút thất vọng: “Lúc trước tôi làm mối cho cô và Phó Thức Tắc, thế không phải là giúp người ta cạy góc tường à?”
Vân Ly: “Không phải đâu…”
Hà Giai Mộng dùng bả vai đẩy đẩy cô, cười xấu xa nói: “Cô Nhàn Vân này, như vậy không được đâu, có người yêu rồi thì một lòng một dạ nhé.”
Vân Ly: “Tôi đang yêu anh ấy mà…”
Hà Giai Mộng nghe không rõ, tò mò nói: “Cùng ai cơ?”
“Phó Thức Tắc.”
“…”
Vẻ ngạc nhiên trên mặt Hà Giai Mộng ngày càng thể hiện rõ.
Cô ấy hít một hơi, nói với vẻ khó tin: “Là Phó Thức Tắc mà tôi quen hả?”
Vân Ly cười cười: “Ừ.”
Phản ứng của Hà Giai Mộng, khiến cho Vân Ly cảm thấy hơi…
Sảng khoái?
Biểu cảm của cô ấy như thể đang nói, cô Nhàn Vân à, cô trâu thật đó, thế mà cô lại hái được đóa hoa lạnh lùng trên núi cao này xuống! Không biết có phải vì ngày xưa gặp quá nhiều khó khăn khi theo đuổi Phó Thức Tắc hay không mà cả người Vân Ly rơi vào trạng thái bay bổng.
Vừa nãy Hà Giai Mộng nói không cảm nhận được là cô đã có người yêu.
Kể từ khi biết Phó Thức Tắc cũng không ngại chuyện cô nói cho người khác biết, không hiểu sao Vân Ly muốn cho cả thế giới biết bọn họ là người yêu của nhau.
Cô mở ảnh chụp chung khi đi chơi dịp Giáng sinh, anh quàng khăn của cô, nhìn vào camera với vẻ mặt thả lỏng.
Vân Ly gửi ảnh chụp chung cho Phó Thức Tắc: [Em cài đặt thành ảnh khóa màn hình.]
Nhìn khăn quàng trong ảnh, Vân Ly nghĩ, mình có thể đan một cái cho anh, coi như bù cho quà Giáng sinh.
Sau khi tan tầm, cô ra ngoài mua một ít len.
Tính thời gian, nếu cô đan ngày đan đêm thì có khi sẽ làm xong khi anh về.
Cô là tay mơ, trước kia chưa đan bao giờ.
Kể từ tối hôm đó, Vân Ly tập trung hết tinh thần và sức lực vào việc đan khăn quàng cổ.
Gần như không có thời gian rảnh để nói chuyện với Phó Thức Tắc, mỗi lần cô ngẩng đầu lên thì đã qua ba bốn tiếng, lúc ấy cô mới nhớ ra rồi gửi lại một biểu tượng cảm xúc.
Trạng thái này kéo dài một ngày rưỡi,