Chờ cô lau tay xong, Phó Thức Tắc nhận lấy khăn giấy đã nhăn nhúm thành cục một cách hiển nhiên, ném vào thùng rác ở bên cạnh.
“Đi thôi.
Đi lấy thuốc với anh nhé?”
“Ồ được.” Vân Ly đi theo anh, đi chưa được bao lâu thì cô đã hỏi thẳng: “Anh khó chịu ở đâu vậy?”
“Mất ngủ nên bảo bác sĩ kê cho ít thuốc.” Phó Thức Tắc đưa đơn thuốc cho cô luôn mà không hề nghĩ ngợi gì, bên trên chỉ có hai loại thuốc.
Thấy vẻ mặt nặng nề của Vân Ly, anh bật cười nói: “Em cảm thấy anh làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ có điều lâu như vậy rồi mà chứng mất ngủ của anh vẫn rất nghiêm trọng à?”
“Lúc nọ lúc kia.” Phó Thức Tắc đã quen với cuộc sống thường xuyên mất ngủ, anh an ủi cô: “Nhưng hay nằm mơ.”
Tranh thủ lúc anh xếp hàng lấy thuốc, Vân Ly lên mạng tìm hiểu về hai loại thuốc này, là thuốc ngủ rất thông thường.
Dựa vào quan hệ hiện tại của hai người, cô không hỏi sâu, nhưng khi biết tình hình không quá nghiêm trọng, cô vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Phó Thức Tắc lấy thuốc xong rồi quay lại, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi cô: “Em hẹn Vân Dã lúc mấy giờ?”
Suýt nữa thì quên mất cái cớ mà cô nói cho có lệ, Vân Ly nói bừa một thời gian: “Năm giờ rưỡi.”
Phó Thức Tắc cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ: “Bây giờ vẫn còn sớm, đến phòng thí nghiệm của anh không?”
Vốn dĩ đã hứa từ lần trước rồi, Vân Ly gật đầu.
“Ngồi xe của anh đi.” Phó Thức Tắc quay đầu sang nói với cô.
Vân Ly sửng sốt: “Em cũng lái xe đến đây, chúng ta tự lái xe của mình qua là được.”
Phó Thức Tắc: “Em không quen đường ở đây, khu này khá đông người, không dễ lái cho lắm.
Lát nữa anh sẽ đưa em về.”
Xung quanh bệnh viện trường là cửa hàng ăn uống, bên đường có không ít xe đạp đỗ nghiêng ngả ngang dọc, bóng người nườm nượp.
Dường như không dễ lái xe cho lắm.
Phó Thức Tắc nghiêng đầu, ý chỉ chiếc xe bên cạnh: “Xe ở đằng kia.”
“…”
Lúc này, Vân Ly mới nhận ra, thì ra xe mà anh nói là xe máy điện.
Vân Ly có loại cảm giác bị mắc lừa.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc xe điện này, rơi vào im lặng.
Từ vẻ bề ngoài thì có thể thấy được đây là chiếc xe điện có công suất cao, so với ô tô thì quả thật là phù hợp hơn để đi lại trong sân trường.
Chiếc xe máy điện này đã được vài năm tuổi, thanh sắt phía trên đã có vài vết gỉ sét.
Phó Thức Tắc không cho cô có cơ hội đổi ý, anh đưa cho cô một cái mũ bảo hiểm mới tinh với tâm trạng không tệ.
Vân Ly nhìn anh từ từ đội mũ bảo hiểm màu trắng vào, phía sau kính chắn gió nửa trong suốt màu đen là đôi mắt như ẩn như hiện của anh.
Thấy Vân Ly vẫn không nhúc nhích, Phó Thức Tắc cúi đầu, cầm lấy mũ bảo hiểm ở trong tay cô, điều chỉnh chiều dài, đội lên cho cô.
Khoảng cách của hai người bị kéo lại gần, ánh mắt của Vân Ly liếc sang bên cạnh thì thấy cánh tay của anh.
Sau khi đội mũ bảo hiểm cho cô, Phó Thức Tắc đứng ở chỗ cách cô mười centimet.
“Cài được không?”
“Ừm…” Nghe vậy, Vân Ly men theo cổ sờ thấy hai bên quai.
Trước đó cô không biết cách cài quai này, vì thế cài mấy lần mà vẫn không thành công.
Thấy cô không cài được, Phó Thức Tắc thản nhiên cúi người, để mặt ở ngay dưới tầm mắt của cô.
Anh tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chăm chú vào cần cổ của cô, hai tay cầm hai dây quai ngay dưới cằm cô.
Vân Ly nhìn chằm chằm vào con ngươi sau tấm kính màu đen kia, đúng lúc đó, anh liếc mắt nhìn lên một cái, vừa vặn đụng vào ánh mắt cô.
Vào khoảnh khắc cài nút ấy, đầu ngón tay của anh chạm vào Vân Ly, tựa như bị điện giật, ngón tay của Phó Thức Tắc co rụt lại.
Anh lập tức xoay người dắt xe ra, trèo lên.
Anh quay đầu lại, hất cằm chỉ chỉ vào ghế sau.
Có rất nhiều xe máy điện chạy qua ở bên cạnh cũng đang đèo người, Vân Ly không nghĩ quá nhiều, cẩn thận ngồi lên, né tránh đụng chạm cơ thể với anh.
“Đặt tay ở đây.”
Dường như hiểu rõ nỗi băn khoăn của cô, Phó Thức Tắc gõ gõ vào thân xe ý bảo cô nắm lấy.
Vân Ly vừa mới nắm lấy, một cơn gió ập vào trước mặt, xe máy điện lao vút ra ngoài đường.
Phía trước là bóng lưng của Phó Thức Tắc.
Cô đột nhiên nhớ lại khi chơi xe máy ở EAW, đã lâu như vậy rồi mà không ngờ tâm trạng cô vẫn thấy hơi giống giống.
Có thể nhìn thấy mặt của hai người ở trong kính chiếu hậu, bởi có kính chắn gió nên cô không nhìn rõ đôi mắt của người ấy, nhưng cô có thể thấy Phó Thức Tắc đang cong môi.
Gió thổi tóc cô tung bay trong không trung, cảnh tượng hai bên đường nhanh chóng lùi lại phía sau.
Anh cởi mũ bảo hiểm treo lên xe, đứng sang bên cạnh rồi xuống xe.
Vân Ly đứng không vững, Phó Thức Tắc giữ lấy cánh tay cô, đợi cô đứng vững trên mặt đất thì mới thả tay ra.
Phòng thí nghiệm của anh ở tầng ba, có mấy căn phòng.
Phó Thức Tắc dẫn cô đi bộ lên các phòng thí nghiệm, kể về công việc ngày thường của mình cho cô nghe, sinh hoạt hằng ngày cơ bản của anh rất nhàm chán, chỉ có hai điểm là kí túc xá và phòng thí nghiệm tạo thành một đường thẳng.
Vân Ly chưa từng được huấn luyện về hệ thống nghiên cứu khoa học.
Phó Thức Tắc nói nhẹ nhàng bình thản, cô nghe mà như lọt vào trong sương mù.
Nhưng anh lại nói nhiều hơn ngày thường, vậy cũng rất tốt.
Điểm đến cuối cùng là văn phòng của anh, vừa tới cửa, Vân Ly đã nghe thấy tiếng thảo luận ồn ào ở bên trong.
“Móa, em thấy đàn anh dẫn một cô gái tới phòng thí nghiệm của bọn mình đấy!”
“Đàn anh nào cơ?”
Người nói chuyện bĩu môi: “Em chỉ có một đàn anh thôi.”
Sau đó là tiếng hét không thể tin nổi của mấy người liền.
“Xinh không?”
“Học viện của bọn mình à? Phòng thí nghiệm nào thế?”
Vân Ly nghe hết câu này đến câu khác ở trong đó, hỏi anh: “Bọn mình có vào nữa không?”
Có lẽ là cách âm không tốt nên âm thanh bên trong đột nhiên im bặt, bịch bịch mấy tiếng, mấy người đó rối rít ngồi xuống.
Vân Ly càng xấu hổ hơn.
“Em không muốn vào à?” Phó Thức Tắc hỏi lại cô.
Anh hỏi ra lời này, cứ như thể cô đang chột dạ trong lòng vậy.
Có thể là tự cô nghĩ quá nhiều, thậm chí cô còn nhìn ra sự cười chê ở trong mắt của Phó Thức Tắc.
Vân Ly không muốn để lại ấn tượng như vậy, cô bình tĩnh nói: “Vào xem sao.”
Phó Thức Tắc quẹt thẻ mở cửa.
Có thể nhìn ra không gian ở chỗ làm việc khá eo hẹp, may mà giữa các vị trí làm việc có tấm ngăn.
Phó Thức Tắc: “Bình thường anh đều ở trong văn phòng, nếu em có chuyện gì thì có thể tới đây tìm anh.”
Vân Ly thầm nghĩ trong lòng, chắc là sẽ không có chuyện gì đâu.
Chỗ của anh ở tận trong cùng, mặt bàn có khoảng cách phù hợp, tất cả mọi thứ được bày biện rất kĩ lưỡng.
Vân Ly nhìn về phía góc bàn, cô giật mình, là một cái đèn lồng bằng giấy, chính cô đã dạy Phó Thức Tắc gấp khi đi cắm trại.
Nhưng cái này cầu kì hơn một chút, có hình vẽ khắc lên và có lắp thêm bóng đèn.
Để ý thấy tầm mắt của cô, Phó Thức Tắc đưa đèn lồng bằng giấy cho cô: “Có phải đã có tiến bộ rất lớn không?”
Đèn lồng bằng giấy được gấp rất hoàn hảo, các chi tiết đều được làm rất tốt, có thể thấy được người làm rất thành thạo.
Vân Ly thầm nghĩ những chuyện này ở trong lòng, đặt nó về chỗ cũ.
Phó Thức Tắc thấy dáng vẻ chẳng có hứng thú của cô thì im lặng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lại cầm lấy đèn lồng bằng giấy một lần nữa, đặt ở trước mặt cô.
Phó Thức Tắc: “Tặng em nhé?”
Vân Ly: “Hả?”
Phó Thức Tắc: “Em cảm thấy đẹp không?”
Vân Ly nói đúng sự thật: “Rất đẹp.”
“Vậy nếu em thích thì cầm về đi.” Anh nói mà mặt không đổi sắc, lại còn bổ sung thêm một câu: “Anh hay gấp lắm.”
Anh tỏ vẻ đây là chuyện nhỏ xíu không đáng để nhắc tới.
Vân Ly cảm thấy anh cố chấp một cách khó hiểu, miễn cưỡng nhận lấy, nói: “À ờ… Cảm ơn.”
Anh khẽ “ừ” một tiếng.
Mấy người khác trong văn phòng không phát ra một tiếng nào, yên tĩnh đến nỗi Vân Ly còn cho rằng chỉ có hai người bọn họ đang ở đây.
Bởi vì có mặt những người khác nên Vân Ly cũng ngại ở lại quá lâu trong văn phòng.
Hai người vừa mới đóng cửa lại, lần lượt có tiếng thổn thức bật thốt lên trong đó.
“Là cô gái trong ảnh khóa màn hình di động của đàn anh à?”
“Tôi có cảm giác là thế.”
Bước chân của Vân Ly hơi khựng lại, Phó Thức Tắc thì đang đứng ở bên cạnh nên cô không dám nghĩ nhiều, căng da đầu đi ra ngoài, làm như không nghe thấy lời bàn tán của bọn họ.
Phó Thức Tắc dùng xe máy điện đưa cô về bệnh viện trường, trên đường đi, Vân Ly nhớ lại mấy lời nói đùa của mấy đàn em khóa dưới anh.
Chắc chỉ là chia tay rồi… nhưng anh vẫn lười không thay ảnh khóa màn hình thôi nhỉ.
Mới mấy phút đã đến.
Vân Ly xuống xe, nhìn về phía anh, một lúc lâu sau mới nói một câu “cảm ơn”.
Ánh mắt Phó Thức Tắc nhìn cô rất dịu dàng.
Vân Ly không chịu nổi ánh mắt này, vội vàng chui vào trong xe.
Anh nhìn cô thắt dây an toàn, quay đầu quan sát tình hình giao thông hai