Sau khi ngồi xuống, Vân Ly quay đầu nhìn Từ Thanh Tống.
Đối phương không thay đổi quá nhiều, trên người mặc một bộ vest màu xanh nước biển, áo sơ mi in hoa, thảnh thơi quan sát buổi biểu diễn.
Tầm mắt cô lại chuyển sang Phó Thức Tắc.
Hai người họ lại gặp mặt.
Cô ngồi thẳng lưng, chờ tiết mục mở màn.
Đuôi mắt liếc qua Từ Thanh Tống, cô chủ động mở miệng hỏi thăm Phó Thức Tắc: “Anh định về lại EAW à?”
“Không.” Phó Thức Tắc chống tay lên đầu gối, nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”
“Nhìn thấy sếp Từ nên nhớ ra, đã lâu rồi em chưa được chơi VR.”
Nói đến đây, Vân Ly mới nhớ ra, tất cả những trò VR Vân Ly đã trải nghiệm đều là chơi cùng Phó Thức Tắc.
Cô thoáng sững sờ.
Phó Thức Tắc im lặng một lát, nhướng mi nhìn cô: “Em muốn đi à?”
Vân Ly nghe ra được sự mời mọc trong lời nói của anh, cô siết chặt nắm tay, khẽ giọng “vâng” một tiếng.
Nói xong cô lập tức nhìn chằm chằm về phía trước, đến khi tất cả nghệ sĩ vào vị trí, tiếng nhạc du dương cất lên, cô mới nghe thấy người đàn ông bên cạnh từ tốn lên tiếng: “Vậy anh và em cùng đi.”
Vân Ly cong khoé môi, cảm thấy mình gợi ý quá mức lộ liễu, lại cố gắng nén xuống nụ cười bên môi.
Cô thầm nghĩ việc quyết định tự thưởng cho bản thân sau cuộc phỏng vấn là quyết định sáng suốt.
Mặc dù cô không có năng khiếu cảm thụ âm nhạc cho lắm, cho nên không thể cảm nhận được sự hùng vĩ, đẹp đẽ của những giai điệu tráng lệ này, thậm chí cô còn hơi buồn ngủ.
Nhưng tới đây, thi thoảng Phó Thức Tắc sẽ xích lại gần cô, nói cho cô biết tác giả của mỗi khúc nhạc, câu chuyện đằng sau, cũng như những điểm đặc biệt của nó.
Đối với cô mà nói chương trình âm nhạc này chẳng khác nào buổi buổi trò chuyện đặc biệt với Phó Thức Tắc.
Chất giọng anh rất điển hình, trong lười nhác lại có vẻ nghiêm túc, trong lạnh nhạt lại thoáng vẻ quan tâm, nổi bật trên nền nhạc, chiếm lấy toàn bộ sự chú ý của cô, thi thoảng vài chữ bị những nốt nhạc cao vút nuốt mất.
Vân Ly vô thức rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cô muốn nghe rõ lời anh nói thêm chút nữa.
Cô không chú ý khoảng cách giữa cả hai, đến khi phản ứng kịp, vành tai đã chạm vào một nơi mềm mại, ấm áp.
“...”
Cô vừa đụng phải cái gì sao?
Cả người giống như bị điện giật, Vân Ly theo bản năng vươn tay che tai phải, lui về đằng sau, lúng túng không biết nhìn về hướng nào cho phải.
Phó Thức Tắc cũng ngẩn người vài giây.
“Em đụng phải anh à?” Vân Ly không chắc chắn có phải ảo giác của mình hay không, thoạt nhìn khoảng cách giữa hai người cũng khá xa, có vẻ như cô đang làm quá lên.
“...”
Hình như cô thật sự vừa sàm sỡ con trai nhà người ta một cách công khai thì phải.
Vân Ly vội vàng muốn mở miệng giải thích, cô nuốt một ngụm nước bọt: “Vừa rồi em không nghe rõ anh nói gì.”
Với quan hệ hiện tại của hai người, ít nhiều Vân Ly cũng nên bày tỏ lập trường rõ ràng về chuyện này, nếu không sẽ dễ tạo cảm giác như cô là kẻ quấy rối, bối rối một hồi, cô quay sang nói: “Hay là anh ngồi gần lại đây đi.”
“Không sao, cứ coi như anh vừa hôn em đi.”
“...”
Vân Ly không hiểu sao người đàn ông này có thể đường đường chính chính nói ra mấy lời này, Phó Thức Tắc thì chẳng chút bối rối, còn lịch sự bổ sung: “Xin lỗi em.”
“...”
Sau khi sự cố bất ngờ này xảy ra, Vân Ly có ý thức giữ chừng mực hơn.
Nhưng dường như anh lại hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi, vẫn vô cùng tự nhiên áp sát vào tai phải của cô, từ tốn nói: “Không sao đâu.”
Vì sự việc phát sinh vừa rồi mà động tác này, ở thời khắc hiện tại mập mờ hơn bao giờ hết.
Phó Thức Tắc thì hoàn toàn không có ý định giữ khoảng cách, anh rất vô tội nói: “Anh chỉ muốn để em nghe rõ ràng.”
Vành tai phải Vân Ly càng ngày càng đỏ, Phó Thức Tắc bật cười: “Yên tâm.
Anh sẽ giữ khoảng cách nhất định.”
Lời này khiến Vân Ly bớt bối rối, nhưng lại đồng thời lo lắng việc khi nãy lặp lại lần nữa.
Rõ ràng là cô áp vành tai lên môi anh, có giữ khoảng cách cũng là cô nên giữ.
Nhớ đến xúc cảm kia, cô lặng lẽ liếc trộm anh.
Anh ngồi thẳng, ánh mắt chăm chú nhìn về phía sân khấu, đôi môi mỏng mềm mại với sắc màu rất nhạt, lớp ánh sáng mờ ảo của sân khấu rọi xuống phủ lên môi anh càng tăng thêm sức hấp dẫn mà không người nào cưỡng lại được.
Mặt cô càng lúc càng đỏ, cảm tưởng như cả người bị đun sôi.
Càng lúc càng không khống chế được những cảm xúc xốn xang, nhộn nhạo trong lòng, Vân Ly rối trí, đành mượn cớ đi toilet để rời đi.
Sau khi vào trong toilet, cô nhìn chằm chằm bản thân trong gương, khoé môi đỏ hơi phai màu.
Cô cúi người rửa tay, lại lấy cây son từ trong túi ra dặm lại.
Cô thoáng dừng động tác.
Cô cảm thấy như… hai người đang trong một buổi hẹn hò.
Cho dù trước đó đã làm công tác tinh thần cẩn thận đến đâu, cô vẫn lại một lần nữa rung động vì anh.
Đợi cho đến khi những cảm xúc rạo rực dần bình ổn lại, Vân Ly mới bước ra khỏi toilet.
Nhưng cô không tìm được đường trở về, phải vòng qua hành lang.
Phong cách thiết kế ở đây theo hơi hướng tươi sáng, đơn giản mà khoáng đạt.
Hành lang không một bóng người, bức tường bao bên ngoài được xây dựng hoàn toàn bằng thuỷ tinh.
Vân Ly ngước mắt nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, rút di động ra.
Vân Ly: [Thất Thất, tớ đụng phải Phó Thức Tắc tại buổi biểu diễn.]
Đặng Sơ Kỳ: [Đụng?]
Vân Ly: [Ừ.
Vô tình đụng phải, còn có cả Từ Thanh Tống nữa.
Cảm giác giống như cậu nói ý.]
Vân Ly: [Rất có duyên.]
Đang định xoay người rời đi, lúc trở về, tại khúc rẽ Vân Ly bất ngờ thấy Từ Thanh Tống.
Anh ta tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó, lững thững đi bộ về phía cô, đến lúc sắp đụng phải Vân Ly mới phát hiện ra cô cũng ở đây.
Trước đó Từ Thanh Tống nói muốn đi toilet, nhưng hướng anh ta đi tới với hướng toilet ngược đường nhau.
Hơn nữa điệu bộ này giống như là đi lang thang giết thời gian để không phải quay vào bên trong.
Vân Ly còn cảm thấy kì lạ, sao anh ta đi lâu thế mà không thấy trở lại, trong lòng cũng nhận ra anh ta đang cố tình tạo không gian riêng tư cho cô và Phó Thức Tắc.
Thấy Vân Ly, Từ Thanh Tống cũng chẳng có chút xấu hổ, bối rối nào, cực kì tự nhiên, phóng khoáng mở lời: “Cũng ra ngoài hít thở không khí à?”
“Ừm.”
Kể cả thời điểm quen Phó Thức Tắc thì quan hệ giữa cô và Từ Thanh Tống cũng không tính là thân thiết.
Vân Ly giống một con rối, ngẩn ra một lát, đang định trở về chỗ ngồi thì Từ Thanh Tống lại bắt chuyện.
“Nghe nói cô mới từ nước ngoài về?” Từ Thanh Tống hỏi: “Đang tìm công việc đúng không?”
Vân Ly: “Ừ.
Cơ bản là thế.”
“Hai người chia tay bao lâu rồi nhỉ?” Từ Thanh Tống đột nhiên đổi chủ đề, rõ ràng lời lẽ như tra hỏi người ta, mà khí thế lại chẳng hề có chút bức bách nào, vô cùng tự nhiên, thoải mái.
Vân Ly thoáng chốc không theo kịp, hơi ngẩn ra: “Một năm rưỡi.”
Trên thực tế, Từ Thanh Tống hẳn phải biết hai người đã chia tay bao lâu mới đúng.
Từ Thanh Tống không phải kiểu người ưa tám chuyện, có một số việc Phó Thức Tắc không muốn cho Vân Ly biết, anh cũng không có ý định nói cho cô.
Từ Thanh Tống không nhanh không chậm, thản nhiên kể: “Chúng tôi có mặt ở đây từ bốn giờ, để chờ một người.”
Vân Ly thoáng sửng sốt: “Thế người kia không đến à?”
Ở đây trừ ba người họ ra, có vẻ chẳng còn ai.
Từ Thanh Tống nhìn cô.
Vân Ly như thể đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Cô nhớ lại thần trước nhìn thấy Từ Thanh Tống, là thời điểm Vân Ly từ Nam Vu trở về Tây Phục, cô đã đề nghị xin thôi việc, đến EAW thu dọn đồ cá nhân.
Lúc ấy cô gặp anh ta ở phòng nghỉ EAW, Từ Thanh Tống có hỏi cô: “Đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Vân Ly tưởng rằng anh hỏi về chuyện xin thôi việc, cô trôi chảy nói ra một lí do không thể thích hợp hơn: “Vâng, tôi muốn về trường tập trung cho công tác nghiên cứu.”
Từ Thanh Tống nhấp một ngụm cà phê, bổ sung thêm vế sau: “Ý tôi là việc với A Tắc.”
Đáy mắt sâu thẳm của anh ta tựa hồ bao hàm rất nhiều ý tứ khác nữa.
Lúc này cô còn đang chật vật trong mớ trạng thái cảm xúc tiêu cực hậu chia tay, mà Phó Thức Tắc thì một mực không chịu chủ động liên lạc lại.
Cô chỉ “vâng” một tiếng lấy lệ.
Từ Thanh Tống như có điều suy nghĩ, nhìn cô hồi lâu, không hỏi nhiều.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy toàn bộ thế giới đều hay tin cô và Phó Thức Tắc đường ai nấy đi.
Cô không muốn bị người ngoài đề cập đến vấn đề này nữa, chỉ muốn mau chóng rời đi.
Thời điểm lúc Vân Ly chuẩn bị mở cửa bước ra khỏi phòng, Từ Thanh Tống chỉ nhàn nhạt nói một câu: “A Tắc là một người trọng tình cảm.”
---
Sau khi trở về chỗ ngồi, Vân Ly không đả động gì tới chuyện chạm mặt Từ Thanh Tống ngoài hành lang, cô lén nhìn nửa sườn mặt Phó Thức Tắc, nhớ về cuộc sống hơn một năm qua của mình.
Lúc mới tới nước Anh.
Đó là một ngày trời mưa rả rích.
Hơi ẩm bao phủ tất cả những cửa hàng, con hẻm.
Dọc đường đi là những kiến trúc nguy nga, cổ kính hoàn toàn khác một trời một vực với Tây Phục hay Nam Vu mà cô quen thuộc.
Đến thành phố xa lạ này, Vân Ly dọn vào một căn phòng đơn đã thoả thuận thuê từ trước.
Có người add cô vào nhóm Hội Cựu Sinh Viên Nam Vu, hội trưởng đã giúp đỡ cô rất nhiều khi Vân Ly chân ướt chân ráo chuyển đến.
Về sau anh ta còn mời cô tham gia tiệc gặp mặt, vì không tiện từ chối nên dù cô không muốn vẫn cố gắng đến dự.
Hôm đó có mười mấy người tham gia.
Vân Ly không giỏi xã giao ngồi yên lặng trong một góc khuất.
Hội trưởng cũng cố gắng tạo điều kiện giúp cô hoà nhập với mọi người, xong lần đó, còn cố ý đưa cô đến mấy bữa tiệc tương tự.
Vân Ly rất khó thân thiết với người khác trong khoảng thời gian ngắn, cho nên không muốn đi.
Ở chưa đến một tháng, căn hộ cô thuê xảy ra chút vấn đề, chủ trọ một hai không nói lí, khăng khăng đổ cho Vân Ly làm hỏng toilet, ép cô bồi thường hai ngàn bảng Anh.
Vân Ly sứt đầu mẻ trán mới xử lý xong chuyện này.
Đụng đến vấn đề lợi ích, bà chủ trọ nhiệt tình, thân thiện trước kia dường như biến thành một người khác, vừa chua ngoa, vừa hung hăng.
Hiện thực dội mạnh một gáo nước lạnh ngắt vào mặt cô không thương tiếc.
Cô không nói với người nhà chuyện này, đến tận khi báo cảnh sát, chủ trọ mới chịu mềm mỏng hơn, chỉ bắt cô bồi thường một phần tiền nhỏ.
Một mình cô cô độc giữa thành phố xa lạ, ngôn ngữ không thông thạo, bị bắt nạt, cô không muốn để ba biết rồi lại nhận được mấy lời châm chọc, đả kích.
Bởi vì mới tới phòng nghiên cứu nên Đặng Tử Kỳ cũng bận tối mắt tối mũi, Vân Ly cơ hồ chẳng còn ai để tâm sự, thổ lộ.
Thi thoảng trò chuyện với fan hâm mộ trên mạng.
Họ sẽ đùa cô vài câu, giúp Vân Ly bớt căng thẳng, buồn bã.
Nhưng trên thực tế, đại đa số khó khăn cô gặp phải Vân Ly chưa từng nói cho họ biết.
Ngày đó, trong lúc thu dọn đồ đạc, cô vô tình tìm thấy tấm ảnh hai người chụp chung.
Do bị kẹp trong laptop nên không hay biết mà mang theo qua đây.
Khi đó Vân Ly đang cắt hoa quả, vì vài giây thất thần mà rạch một đường lớn trên tay.
Cô vội vàng tìm hộp thuốc, máu chảy rất nhiều, Vân Ly cụp mắt, cẩn thận dùng povidon iod sát trùng, xong xuôi mới bôi thuốc, băng bó.
Mấy ngày sau đó dù nấu cơm, rửa mặt hay tắm rửa đều bất tiện.
Lúc dùng tay phải rửa hoa quả, Vân Ly nhìn chằm chằm nước bên trong bồn rửa tay.
Cô nhớ tới rất lâu trước đây, sau lần tham gia đấu vật, tay cô bị trầy xước.
Phó Thức Tắc từ bé đến lớn mười ngón tay chưa từng chạm nước, vậy mà vì cô chăm chú học từng công thức nấu ăn.
Khi ấy cô chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, chưa từng tìm hiểu thật kĩ hành vi của anh ngày ấy biểu thị cho điều gì.
Ở đây chẳng có ai như anh, mỗi lần nói chuyện đều cố tình ghé sát vào tai phải cô, cũng chẳng có người chú ý từng chi tiết nhỏ nhất, cẩn thận chăm sóc cô trong sinh hoạt, từ những điều rất đỗi bình thường, chẳng có người lẳng lặng ở bên bầu bạn cùng cô khi cô gặp chuyện buồn bã, uất ức.
Tất cả những hồi ức lần nữa tái hiện trong tâm trí.
Vân Ly đột nhiên ý thức được, Phó Thức Tắc rất thích, rất thích cô.
Cô không cách nào phủ nhận được rằng mình cảm thấy cô đơn, đặc biệt mỗi khi nhớ về anh.
Nỗi trống vắng và lạc lõng đến tận cùng, da diết.
Có lẽ bởi vì muốn khỏa lấp sự trống trải này, cô bắt đầu tham gia tiệc tùng nhiều hơn trước, tuy tần suất không cao, thời gian dần trôi, cô trở thành bạn bè thân thiết với cánh sinh viên đang du học tại Anh.
Tình cờ một lần nói chuyện, có một cô bạn học hỏi cô: “Vân Ly, cậu từng yêu ai chưa?”
Vân Ly thành thật trả lời: “Đã từng.
Một lần.”
Đám bạn ai nấy đều cực kỳ hứng thú, quấn lấy Vân Ly năn nỉ cô kể lại chuyện tình của mình.
Lúc ấy Vân Ly vẫn còn chưa bước ra khỏi đoạn tình cảm với Phó Thức Tắc, vì thế không muốn đề cập đến.
Nhưng đám bạn lại không buông tha, cô đành kể lại qua loa chuyện giữa cô và anh.
Thật ra cô cũng không muốn đề cập đến chuyện này, cảm giác như vết thương lòng chưa khép lại, lần nữa bị xé rách ra.
Nhưng vào thời khắc đó, cô đột nhiên nhớ lại quá khứ, đã có vô số lần cô cố gắng hỏi anh, cách hỏi của cô mơ hồ, không rõ ràng, thêm vào việc câu trả lời của đối phương không như cô mong đợi, để rồi Vân Ly tự cho rằng giữa cô và anh có bức tường ngăn cách vô hình.
Đến giờ khi lâm vào tình cảnh tương tư, thương nhớ người ta, cô lại ngại nhắc đến chuyện thương tâm đó, ngại nhắc đến sự chia tay của hai người.
Cô bỗng nhận ra dù có là vợ chồng còn có điều khó nói cơ mà.
Nếu như ngày trước cô có thể kiên nhẫn một chút, thẳng thắn một chút thì tốt biết bao.
Việc chia tay của Vân Ly trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của nhóm bạn học, một số người còn nhao nhao bày tỏ quan điểm của mình về tình yêu, nhưng hầu hết đều đồng ý với cách nghĩ của cô.
Cho đến tận khi, một cậu bạn vừa chia tay người yêu, đã uống đến say khướt, vẫn một mình ngồi trong góc, lên tiếng: “Tôi cảm thấy bạn trai cũ của cậu hơi thảm.
Dù sao anh ta cũng đâu nói muốn chia tay.
Huống chi anh ta không hề ngoại tình, chiến tranh lạnh gì đó cũng do cậu tự biên tự diễn…”
“Con gái các cậu sao lại khó hiểu như thế.
Chia tay, người yêu cũ hỏi nguyên nhân tại sao, cậu còn trách ngược lại anh ta dễ dàng từ bỏ.” Cậu bạn nói xong bắt đầu ôm mặt khóc, “Tôi chẳng hiểu nổi.
Tôi đã hi sinh vì cô ấy nhiều như thế, vậy mà cô ấy vẫn nói rằng tôi thích cô ấy chưa đủ? Cô ấy nói muốn chia tay, vậy rồi tình cảm của chúng tôi cứ thế kết thúc.
Tại sao cô ấy lại dễ dàng buông bỏ tình cảm này đến thế?”
Những người còn lại đổ xô vào bịt miệng cậu bạn kia, có người lên tiếng giải thích hộ, nói cậu ta đang thất tình, lại uống quá chén, mong Vân Ly đừng để trong lòng.
Vân Ly nhếch môi không đáp.
Hôm sau cậu bạn kia tỉnh táo lại, không ngừng nhắn tin xin lỗi Vân Ly trong nhóm: [Tối qua tôi uống nhiều quá, nói năng lung tung.
Cậu đừng để trong lòng nhé.
Thành thật xin lỗi cậu.]
[Không sao đâu.
Tôi hiểu mà.]
Chỉ là trong nháy mắt, Vân Ly thấy được rõ ràng ý nghĩ ẩn sâu trong đáy lòng mà cô vẫn luôn trốn tránh không dám đối mặt.
[Cậu nói đúng.]
Trong mối quan hệ này, người có vấn đề là cô.
Thời điểm cô nói lời chia tay, có quá nhiều cảm xúc bị đè nén, tạo áp lực lên cô.
Vân Ly chỉ cảm thấy mệt mỏi, tuyệt vọng, vì thế đã dứt khoát đề nghị hai người kết thúc.
Lúc đó cô quá nóng nảy, không suy nghĩ được bình tĩnh, kĩ càng, nhưng không ngờ rằng anh lại dễ dàng đồng ý như thế.
Giống như đang tra án, cô luôn cố săm soi tìm kiếm chứng cứ chứng minh Phó Thức Tắc không thích mình, lời đồng ý của anh ấy vào lúc đó vừa vặn chứng thực suy nghĩ của cô là đúng.
Sau đó...!cô từ bỏ tình