Phó Thức Tắc kéo cô đến trước mặt mình, Vân Ly xích lại gần áo anh, nghiêm túc ngửi ngửi.
“Anh đặc biệt thích mùi kiểu này à?”
Phó Thức Tắc nghiêng đầu: “Ừ.”
Là hương cam thanh mát, ngọt ngào trong hồi ức của cô.
Ngày trước lúc còn ở Thất Lý Hương Đô cô thường mua nước giặt mùi này, về sau đến Giang Nam Uyển phát hiện ra anh cũng dùng loại nước giặt giống mình.
Cho đến hôm nay, anh vẫn dùng mùi hương cam đắng quen thuộc ấy.
Giống như...
Tất cả vẫn hệt như trước đây, hoàn toàn chưa từng thay đổi.
Tâm ý của hai người cũng vậy.
Lòng Vân Ly nhói lên, vô thức nói: “Sao anh có thể ngây thơ như vậy được nhỉ.”
Nghe xong lời này, Phó Thức Tắc chỉ bật cười khẽ, một nụ hôn rơi lên trán cô, anh thì thầm hỏi lại: “Kể cả cái này à?”
“Ừm.” Vân Ly mở to đôi mắt, anh cao hơn cô một cái đầu, hiện tại thân hình cao dài đang nửa tựa vào thân cây, Vân Ly ngẩng đầu là có thể chạm đến cằm của anh.
Cô chăm chú nhìn anh, chậm rãi xích lại gần, Phó Thức Tắc hoàn toàn không có chút chống cự nào, dịu dàng nhìn cô.
Đến tận khi hai cánh môi chạm nhau.
Cô cong cong khoé mắt, mỉm cười: “Không bao gồm cái này.”
Anh cũng cười, đột nhiên bầu không khí rơi vào yên tĩnh, Phó Thức Tắc cụp mắt, vuốt ve khuôn mặt Vân Ly.
Động tác dịu dàng quá đỗi, như thế đang vuốt ve thứ bảo vật trân quý nhất thế gian.
Vân Ly nhìn đáy mắt nồng nàn tình ý của anh, không kìm được rơi lệ.
Cả hai người đều từng cho rằng, thứ tình cảm này một đi không trở lại, vĩnh viễn rời xa tầm tay.
Thời khắc ngỡ mất rồi lại tìm lại được, không phải mừng rỡ ra mặt giống như tưởng tượng ban đầu, ngược lại cảm xúc ấy ngấm vào sâu thẳm trong tim, tạo lên những rung động mãnh liệt, thổn thức và trân quý.
Bởi vì đã từng mất đi, biết được mất đi là cỡ nào đau khổ, u sầu, cho nên ngày trùng phùng, giây phút tìm lại được đối phương cả cô và anh dường như đều lo lắng, sợ rằng tất cả những điều tốt đẹp này đây tất thảy chỉ là hư ảo.
Phó Thức Tắc ôm chặt lấy Vân Ly, cái ôm mang theo biết bao quyến luyến và ỷ lại.
Cô có thể cảm thấy bụng anh chạm vào khi hai cơ thể dính lấy nhau.
Nhớ những gì đã xảy ra với anh trong bệnh viện, cô nhắm mắt lại, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhẹ nhàng đặt một tay lên bụng anh.
“Không đau.” Phó Thức Tắc biết cô vẫn áy náy vì việc xảy ra trong quá khứ: “Thật, anh còn chẳng nhớ rõ.”
“Ừm.”
“Trước kia hình như có người từng nói sẽ nấu cháo cho anh thì phải.” Lời nói của anh có chút bất đắc dĩ: “Nhưng anh vẫn chưa được ăn lần nào cả.”
“Mấy nguyên liệu đó hình như vẫn còn ở Giang Nam Uyển?”
Chia tay quá vội vàng, Vân Ly không kịp dọn dẹp những món đồ mua trước đó mà cứ thế rời đi.
Cô thực sự đã nghiên cứu công thức cả một ngày nghỉ, nhưng mà món cháo ấy chưa một lần được hoàn thành.
Phó Thức Tắc: “Lần sau cùng trở về đó nhé.”
Đã một năm cô chưa quay lại Nam Vu.
Vân Ly run lên, khẽ gật đầu.
—
Nằm dài trên giường, Vân Ly cảm giác toàn bộ chuyện hôm nay giống như một giấc mơ.
Cô lấy chiếc huy hiệu hình mặt trăng Phó Thức Tắc cho, chất liệu kim loại lạnh buốt, nhưng từ sâu thẳm bên trong vẫn cảm nhận được nhiệt huyết nóng bỏng của người tặng.
Cô nhét huy hiệu dưới gối.
Hôm sau là thứ Bảy, vừa tỉnh dậy đã nhận được tin nhắn WeChat của Phó Thức Tắc.
Sáu giờ sáng anh đã thức dậy gửi tin nhắn cho cô rồi.
Một tin nhắn khác là Vân Dã gửi, buổi trưa em cô sẽ về nhà.
Khi xe đến gần toà nhà dạy học, Vân Ly đã trông thấy Doãn Vân Y và Vân Dã nói chuyện với nhau, hai người giữ khoảng cách, bầu không khí có vẻ khá căng thẳng.
Nhìn thấy xe tới, Vân Dã trực tiếp leo lên xe.
Vân Ly ngó ra nhìn Doãn Vân Y trên hành lang, cô bé có vẻ muốn đi theo, nhưng cuối cùng lại chỉ mím môi xoay người bỏ đi.
“...”
Lần trước là ai nói sẽ không cãi nhau, gây lộn?
Nhìn nét mặt Vân Dã, Vân Ly càng cảm thấy lạ: “Sao? Lại làm gì nhau rồi?”
Vân Dã rầu rĩ nói: “Đúng là không biết nói lí.”
“Ai?”
Vân Dã không lên tiếng.
“Cuối cùng là sao?”
Vân Dã nhìn cô, gắt: “Cãi nhau.
Chị nhìn mà không thấy à?”
Vân Ly không muốn chọc ngoáy ổ kiến lửa này nữa, im lặng một lát mới nói: “Mặc kệ hai cô cậu.”
“Xuống xe.
Đi nói cho rõ ràng với Vân Y đi.
Khó khăn bao nhiêu mới có thể học đại học cùng nhau, đừng làm tổn thương đối phương.” Vân Ly dựa vào kinh nghiệm của bản thân ân cần khuyên bảo, đồng thời tắt máy: “Tí chị sẽ đến đón em.”
Vân Dã không nhúc nhích, Vân Ly để ý thấy cậu em từ lúc lên xe đến giờ vẫn chưa thắt dây an toàn, rõ ràng không có ý định cứ thế bỏ đi.
“Đi nói cho rõ ràng đi.” Cô đẩy Vân Dã.
Vân Dã mở cửa xe, chạy theo hướng Doãn Vân Y vừa bỏ đi.
Nhìn bóng lưng cậu em, Vân Ly lại nhớ tới chuyện giữa cô và Phó Thức Tắc một năm rưỡi này, quay đầu lập tức khởi động xe lái về phía học viện.
Phó Thức Tắc còn đang cặm cụi chỉnh sửa lại luận văn, nghe được tiếng gõ cửa vọng tới, cùng với tiếng của Lâm Tỉnh Nhiên: “Đàn anh.
Tìm anh đó.”
Nhìn thấy Vân Ly, Phó Thức Tắc hơi ngạc nhiên, vội vàng đứng dậy, đi ra bên ngoài.
“Sao không báo với anh trước.”
“Thì muốn tạo bất ngờ cho anh.” Vân Ly không nói ra nguyên nhân chính là vì nhìn thấy Vân Dã và Doãn Vân Y giận dỗi nhau, cho nên đột nhiên cô cảm thấy nhớ anh, muốn đến gặp anh, vì thế cô cứ thuận theo tim mình mà tới đây.
“Anh đang bận à?” Vân Ly hỏi: “Nếu rảnh thì chở em đi dạo đi.”
“...” Phó Thức Tắc nói đơn giản cho cô biết mình đang làm gì.
Vân Ly có cảm giác mình vừa bị người yêu từ chối.
Phó Thức Tắc buồn cười, xoa xoa đầu cô: “Nhưng mà, em quan trọng hơn.” Anh quay người, trở về văn phòng, “Anh đi lấy chìa khoá đã.”
Phó Thức Tắc cực kì tự nhiên đội mũ bảo hiểm giúp cô, Vân Ly học một biết mười, cũng chủ động đội mũ giúp anh.
Nhìn chiếc xe máy điện dựa một bên, lúc này cô mới phản ứng lại được, hỏi: “Sao anh lại có hai cái mũ bảo hiểm?”
“Sớm đã chuẩn bị sẵn cho em rồi.” Phó Thức Tắc tuỳ ý nói.
Kí ức về những lần trước đó xuất hiện, thì ra Phó Thức Tắc đã chuẩn bị từ trước.
Sau khi Vân Ly lên xe, cô vẫn giữ thói quen ngày trước, cẩn thận đặt tay lên thân xe.
Gió tạt vào mặt, giọng anh vang lên bên tai cô: “Tay.”
“Vâng.” Cô thuận theo lời anh, vòng tay ôm lấy eo Phó Thức Tắc, lúc vòng tay ôm anh, Vân Ly mới chú ý thấy eo anh vẫn mảnh mai như vậy.
Cô vô thức siết chặt vòng tay, ôm anh thật chặt.
“Chúng ta đến đó đi.” Vân Ly nhìn sân vận động ngay bên cạnh, “Giờ này không biết có mở cửa không.”
Phó Thức Tắc nghiền ngẫm thử động cơ của câu hỏi này, thoáng trầm ngâm không đáp.
Vân Ly đã quá quen thuộc với cấu tạo của sân vận động, sau khi vào đến sân, cô ngước nhìn lên, để ý thấy ở các tầng đều có khán phòng nhỏ, hơi nhô ra, đặc biệt mỗi khán phòng chỉ xếp có vài ghế.
Cô kéo Phó Thức Tắc lên khán phòng, anh khoanh tay trước ngực, tựa vào tường, dù đang tương đối bận nhưng vẫn ung dung dung túng cô: “Sao em lại muốn đến đây?”
“Hả?” Vân Ly hơi sửng sốt, cô cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ muốn tìm một chỗ an tĩnh ngồi cùng anh trong lúc đợi Vân Dã.
“Đột nhiên em thích ngồi với anh một lát.” Cô còn chưa kịp ngồi xuống đã bị Phó Thức Tắc kéo đứng dậy, ôm vào lòng, mặt kề mặt, khẽ giọng hỏi: “Em tìm anh, đòi đến đây, muốn anh chở em tới một chỗ không người.”
“Lần trước anh chẳng chở em đến một chỗ hoang vắng không có ai.” Vân Ly lém lỉnh đáp lại, đã lâu không có yêu đương hay mập mờ với ai, đành ra cô cũng chẳng phát giác được không khí hiện tại kiều diễm, ám muội đến mức nào.
“Ly Ly.” Phó Thức Tắc bất đắc dĩ giảng giải cho cô bạn gái ngốc nghếch của mình, “Lần trước quan hệ của chúng ta không phải người yêu, mà là bạn bè.”
Cô ngước nhìn lên, chạm phải ánh mắt thâm tình của anh, Phó Thức Tắc nhẹ nhàng vuốt ve khoé mắt cô, rồi di chuyển ngón tay xuống, chậm rãi nâng gương mặt Vân Ly lên.
Cô cảm nhận được cực kì rõ ràng sự di chuyển của những đầu ngón tay lành lạnh.
Phó Thức Tắc tới gần hơn một chút, hai chóp mũi chạm nhau.
Tròng mắt anh quá hấp dẫn, Vân Ly cứ thế vô thức chìm đắm vào nơi đó.
Mấy giây trôi qua, anh khẽ thì thầm: “Có thể không?”
“...” Cô nhớ rõ trước đây anh đâu có hỏi.
Vậy mà lần thứ hai yêu nhau, anh lại tỏ ra lịch sự, kiểu cách như vậy.
Cô hỏi ngược lại anh: “Nếu em nói không thì sao?”
“À.” Đáy mắt anh ánh lên ý cười cưng chiều, “Vậy coi như anh chỉ nghe thấy hai chữ.”
“...”
Vân Ly không biết Phó Thức Tắc lại là kiểu người hành động lề mề như thế,