Sau khi ân ái xong, Phó Thức Tắc đứng dậy vào bếp rót một cốc nước ấm.
Vân Ly đang ngồi ở trên giường, dùng chăn quấn mình thành cái bánh chưng, hỏi anh bằng giọng khàn khàn: “Làm sao bây giờ?”
Phó Thức Tắc nhìn theo tầm mắt của cô về phía khăn trải giường, hờ hững nói: “Vào phòng anh ngủ.”
Anh đưa nước cho cô, Vân Ly lầu bầu uống mấy hớp, cổ họng thoải mái hơn một chút, lẩm bẩm nói: “Phải ngủ chung à?”
Phó Thức Tắc cụp mắt: “Em muốn ngủ một mình à?”
Người Vân Ly vẫn còn nhức mỏi, cô sợ nửa đêm anh lại làm gì gì đó, thế nên cô chần chừ gật đầu.
Phó Thức Tắc: “Anh không muốn.”
“...”
Không chỉ như thế, Phó Thức Tắc hoàn toàn không thèm hỏi ý kiến của cô, trực tiếp bế cả người lẫn chăn đi về phòng anh.
Giường của anh mới chỉ trải ga giường, chứ không có chăn.
“...”
Vân Ly nhận ra, ngay từ đầu, anh đã không có ý định để hai người chia hai cái giường.
Vân Ly nghẹn một hơi ở cổ họng, giận dỗi rúc vào một góc, không hiểu vì sao anh còn giả vờ giả vịt hỏi ý kiến của cô.
Phó Thức Tắc cảm thấy buồn cười, đi qua sờ sờ má cô, cô quay mặt đi.
Đụng vào vách tường, anh cũng không nản lòng, trực tiếp ghé sát lại hôn luôn một cái vào má cô.
“...”
“Anh…” Vân Ly nhất thời không nghĩ ra nên mắng thế nào, nghẹn một hồi lâu, mới nói ra mấy chữ: “Da mặt dày quá.”
Phó Thức Tắc cong môi, trông còn có vẻ như đang hưởng thụ mấy lời mắng mỏ mềm mại vô lực của cô.
Anh vứt gối trên giường vào bên trong: “Thiếu một cái.”
Anh xoay người đi, Vân Ly tưởng anh muốn đi lấy cái gối trong phòng mình.
Dưới tình thế cấp bách, cô không quan tâm xem có phải mình đang tức giận hay không, dùng chăn che nửa khuôn mặt, nói nhỏ như muỗi kêu: “Cái kia, bẩn lắm.”
Phó Thức Tắc trầm ngâm một lát, đáp: “Trong nhà còn nhiều gối lắm.”
“...”
Thấy bóng lưng của anh biến mất ở cửa, Vân Ly nhớ lại chuyện xảy ra đêm nay.
Khi các giác quan bị anh xâm lấn hoàn toàn, những nụ hôn và những cái vuốt ve tinh tế rõ ràng, mặt cô đỏ như nhỏ máu.
Cô quấn chăn xuống giường, đi tới trước tủ quần áo của anh, tiện tay cầm áo sơ mi rồi mặc vào.
Còn chưa tìm được cái quần nào thoải mái, Phó Thức Tắc đã mở cửa.
Vân Ly đột nhiên sốt ruột, trực tiếp ngồi về giường luôn, đầu gối đụng vào nhau, ngã xuống giường, hơi kéo áo sơ mi xuống.
Áo sơ mi rộng thùng thình, hơn nữa tóc tai cô rối bù, ánh mắt hoảng loạn.
Ánh mắt của Phó Thức Tắc trở nên nặng nề, từ từ tới gần cô như người thợ săn.
Vân Ly có loại ảo giác mình là con dê đợi bị làm thịt.
Phó Thức Tắc ném gối lên giường, không nói một lời, đưa cốc nước và di động cho cô.
“Em không uống.” Vân Ly lo mình mà cử động thì áo sẽ bị kéo lên.
Phó Thức Tắc lại cứ khăng khăng đặt cốc nước vào trong tay cô.
Chưa được mấy giây, ngón tay anh chạm vào áo sơ mi trước, hơi thô lỗ kéo áo sơ mi về phía mình.
Vân Ly cầm cốc nước không chắc, áo sơ mi ướt một mảng.
“Uống một chút đi.” Phó Thức Tắc nói bằng giọng điệu như đang dụ dỗ lừa gạt: “Nếu không, lát nữa em sẽ bị đau họng đó.”
“...”
…
Vân Ly nghe tiếng nước truyền ra từ trong phòng tắm, cô vẫn còn khẽ thở hổn hển xoa xoa hai chân của mình.
Cô liếc mắt nhìn áo sơ mi bị ném sang một góc, lại từ từ đi tới trước tủ quần áo.
Lần này, cô đã có hiểu biết nên tìm một chiếc áo ngủ có cổ cao, dùng quần dài quấn mình đến kín mít.
Di động đột nhiên reo lên, là cuộc gọi của Vân Dã.
Vân Ly: [?]
Vân Dã: [?? Sao không nghe máy?]
Vân Ly: [Ờ, chị không muốn nhìn thấy mặt em.]
Vân Dã: […]
Vân Ly vẫn luôn không tìm được cơ hội, giờ mới nhớ ra để nhắc nhở Vân Dã: [Trước mắt em đừng dùng chiếc máy bay không người lái kia, nó rất quan trọng với anh rể em.]
Vân Dã: [Em vô tình chạm vào lúc tỏ tình rồi.]
Vân Ly: [Vậy em cứ để đó đi, lúc về chị xem sao.]
Vân Ly ngẩn người nghĩ tới chuyện máy bay không người lái.
Khi Phó Thức Tắc đưa máy bay không người lái cho Vân Dã, đương nhiên là đã nghĩ tới tình huống máy bay không người lái có thể bị hỏng, nhưng anh vẫn đưa cho Vân Dã.
Vân Ly hiểu rõ, phía sau hành động này là ẩn ý của Phó Thức Tắc.
Đối với anh mà nói, cô là người đặc biệt nhất.
Anh yêu cô, cũng yêu người nhà của cô như vậy.
Phó Thức Tắc tắm xong, vẫn còn để khăn tắm trên tóc, anh mang theo hơi nóng tựa vào Vân Ly, cúi người khẽ chạm vào môi cô.
Khóe mắt anh vẫn điểm xuyết tình cảm thẳng thắn, Vân Ly nhớ lại câu mà anh nói tối nay.
“Ly Ly, em là người thân thiết nhất của anh.”
Cái tay mềm mại của Vân Ly giơ về phía trước, ôm lấy cổ anh.
“Em đã ôm lấy anh.”
Cô cười cong cong mắt.
“Thì sẽ không bao giờ buông tay nữa.”
Phó Thức Tắc buông mắt, trong lời nói của cô có chứa lời hứa vô cùng nghiêm túc.
Nước chảy xuôi theo sợi tóc nhỏ giọt lên mặt Vân Ly, cô dùng mu bàn tay lau đi, kinh ngạc nói: “Anh khóc à?”
Phó Thức Tắc dùng khăn lông lau tóc loạn xạ, khăn lông che khuất chỗ sống mũi.
Vân Ly chỉ có thể nhìn thấy nụ cười cố che lại dưới cằm anh.
Cô nâng mặt anh lên, nói nghiêm túc: “Em muốn sống lâu hơn anh.”
“Như vậy, thế giới của anh sẽ chỉ có tình yêu của em.”
Vào khoảnh khắc này, Phó Thức Tắc có thể cảm nhận được một cách rất mãnh liệt… khoảng thời gian khó chịu đựng nhất với anh đã trôi qua hoàn toàn.
Không vì gì hết, tựa hồ chỉ cần thời gian sau này có cô, bất kể xảy ra chuyện gì thì đều không đến nỗi khó chịu đựng.
Gần mười hai giờ, Phó Thức Tắc mở điện thoại ra.
Từ Thanh Tống đã gửi tin nhắn cho anh từ mấy tiếng trước, hỏi anh: “Đi ăn đêm không?”
Anh đưa điện thoại cho Vân Ly, động tác này có ý nghĩa rất rõ ràng, bảo Vân Ly quyết định xem có đi hay không.
Lăn lộn cả đêm, bụng Vân Ly cũng hơi đói, nhưng lần trước gặp Từ Thanh Tống, cô và Phó Thức Tắc còn chưa quay lại.
Cô mơ hồ có chút xấu hổ, rối rắm một lúc lâu, cô ngẩng đầu lên hỏi hỏi Phó Thức Tắc: “Đi không?”
Phó Thức Tắc hơi nghĩ ngợi: “Lâu lắm rồi không gặp.”
Trước kia, khi ở EAW, Từ Thanh Tống và Phó Thức Tắc gần như là dính vào nhau.
Vân Ly lấy đôi giày da ở trong tủ giày ra, kéo kéo cổ tay áo của anh: “Sếp Từ là bạn thân của anh à?”
“Ừ.” Phó Thức Tắc quay đầu sang nhìn cô: “Sao vậy?”
“Không.” Vân Ly nhấc gót giày lên: “Chỉ là anh có thể có thêm một người bạn, em cảm thấy rất vui.”
Nghe vậy, Phó Thức Tắc cong môi, kéo người vừa mới mang giày xong lên, lại thuận thế đỡ lấy, nhắc nhở cô: “Gọi thẳng tên nó đi, xét về mặt vai vế, nó là cháu trai đằng ngoại của em đấy.”
“...”
Ra cửa, cả người Vân Ly như đang bay lơ lửng giữa không trung, ông chủ cũ bỗng nhiên trở thành cháu trai đằng ngoại của mình, nhỏ hơn mình một bậc về mặt vai vế.
Cô cứ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Địa điểm được chọn ở một quán hải sản đêm gần Giang Nam Uyển, Vân Ly và Phó Thức Tắc đi bộ tới trước, vừa mới tìm vị trí ngồi xuống, ngước mắt lên đã nhìn thấy Từ Thanh Tống đi sang từ con đường phía đối diện.
Nam Vu bắt đầu mùa đông, anh ta lại mặc phong phanh, trên người là áo khoác kiểu áo vest, bên trong mặc áo sơ mi màu xanh nước biển nhạt, không cài hai cúc áo trên cùng.
Tầm mắt nhanh chóng bắt được bọn họ, Từ Thanh Tống nở nụ cười nhạt, vỗ nhẹ vào vai Phó Thức Tắc: “Vẻ mặt không tệ.”
“Ừ.” Giọng điệu của Phó Thức Tắc tự nhiên thả lỏng, liếc nhìn Vân Ly một cái với vẻ sâu xa: “Ly Ly chăm sóc đó.”
Nghe câu này, mặt Vân Ly nóng lên.
Cô chăm sóc thế nào chứ...
Từ Thanh Tống hơi nhướn mày nở một nụ cười, gật gật đầu với cô.
Anh ta có khí chất tự cao tự đại, sau khi kéo ghế ngồi xuống, lại còn vuốt phẳng nếp nhăn trên áo khoác một cách hợp lí.
Vân Ly nhìn thêm một cái về phía anh ta.
Khi thu ánh mắt, lại đối diện với ánh mắt của Phó Thức Tắc ở bên cạnh, thấy anh nhìn mình chăm chú, không hiểu sao Vân Ly lại thấy chột dạ, ra vẻ bình tĩnh xem thực đơn.
Phó Thức Tắc lại hỏi thẳng Từ Thanh Tống: “Mua quần áo ở đâu thế?”
Vân Ly: “…”
“Cậu thích à?” Từ Thanh Tống cúi đầu liếc nhìn quần áo của mình, nửa đùa