Dưới đáy biển sâu không có gió. Gió ở đây là do xoáy nước biển tạo thành, hoặc gió biển do các trường cá khác nhau gây lên. Nói trắng ra, đó thực chất là xoáy nước.Nàng từ từ di chuyển đến bên cửa sổ, gió biển thổi bay viên đá đồng hồ trên tay nàng, tạo ra một âm thanh ding-dong va chạm vui tai.Nhìn thị vệ trưởng hầu gái bên cạnh phụ - mẫu nàng đi đến. Nàng nhíu mày.- Có chuyện gì vậy?- Hải hậu mời người vào đại sảnh ăn tối.- Được .Nàng nghĩ Hải Hậu muốn nàng trực tiếp cảm ơn vị cứu tinh.***Đến sảnh...Nàng nghe thấy tiếng cười sảng khoái của nhà Vua, trước khi bước vào hội trường, tâm trạng nàng rất tốt.- Ôi, Nhi Thần ngoan của ta đây rồi.Nàng bước vào, các ca ca, tỷ, muội của nàng tập trung cạnh phụ - mẫu. Ở bên cạnh Hải Hậu, bỏ trống một chỗ cho nàng.- Thủy Tuyết, mau tới đây. Bà âu yếm gọi nàng. - Nhi Thần của ta, mặc dù nó lớn lên xinh đẹp, nhưng thật đáng tiếc là nó có sức khỏe kém. Chúng ta đã chăm sóc nó từ khi còn nhỏ, vì sợ rằng điều xấu có thể xảy ra. Ngoài ca ca và các vệ sĩ cung điện, nó chưa bao giờ nhìn thấy nam nhân xa lạ.Nam nhân đó quay đầu lại nhìn nàng, có chút lễ phép, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng, ánh mắt lại kéo đi.Thần Hy ngồi đối diện với nàng, lợi thế hơn hẳn các tỷ, muội là nàng có thể nhìn trộm hắn một cách công khai.- Đây là Thần Hy, còn đây là Thủy Tuyết - nữ nhi của ta.Phụ thân nàng giới thiệu mọi người. Nhìn vào ánh mắt, có thể thấy nhà vua rất ngưỡng mộ Thần Hy.Nàng là người không thích nói nhiều, nên rất khó nói chuyện, khó tiếp cận hắn ta hơn.Sau bữa tối.Nàng theo sát Thần Hy, nhìn bóng lưng mảnh khảnh, nàng bước theo bóng hắn, như thể điều này sẽ khiến hắn chú ý đến nàng, nhưng nàng không có ý xấu. Hắn dừng lại một lúc, nàng sợ đến mức vội vàng rút lui khỏi cái bóng đó, nhưng hắn không quay lại khiến nàng có chút thất vọng.Màn đêm của biển sâu có màu xanh nhạt, ngay cả vệt sáng cũng bị nhuộm bởi một lớp mỏng.Một con cá voi trắng lặng lẽ bơi qua vệt sáng ấy, nàng nhìn Thần Hy. Ánh mắt của hắn không hề rời khỏi cá voi trắng, lúc đó, nàng vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của ánh mắt đó, rất lâu sau mới biết, đó là tham vọng vô hạn. Nàng lấy hết can đảm bước đến bên hắn.- Thần Hy...Hắn quay đầu lại và chờ đợi câu tiếp theo của nàng.- Cảm ơn.Nàng hơi bối rối, không biết nên nói gì tiếp theo.- oh.- Chàng có thể kể cho ta nghe về thế giới bên ngoài được không?Nàng sợ hắn bỏ đi nên nhanh chóng bắt chuyện.- Ta đã lớn lên trong cung điện này, ta chưa bao giờ đi ra ngoài bởi vì thân thể không tốt, và cho tới nay, ta cũng chưa từng có cơ hội nên ta luôn hướng về thế giới bên ngoài.Nàng nghe rõ tiếng tim đập thình thịch, dữ dội của mình.Hồi lâu sau, hắn đáp:- Thế giới bên ngoài không đẹp như nàng nghĩ.- Sao? Chàng gặp phải chuyện gì không tốt?- Không. - Vậy tại sao chàng lại nói như vậy?- Sau này nàng sẽ biết. - Nhưng ta muốn biết bây giờ.Nàng có chút tức giận, giống như mọi người luôn nói với nàng, về