Hàm Đan

Quyển 2 - Chương 2


trước sau

Chỉ là một tiểu yêu một hai trăm tuổi, không đủ gây sợ hãi.

Nhưng hai chữ “Bệ hạ” trong miệng nàng, quả thật gợi hứng thú cho Tử Hàm. Sao vậy, ai kia chân trước vừa giấu chuyện kín như bưng, chân sau đã bị tiểu yêu này đưa đến cửa?

Tử Hàm là yêu tu vạn năm, uy áp há có thể bình thường. Tiểu yêu kia đã sợ đến hoảng hồn, lại quật cường hướng về Cố Thanh Miên: “Đa tạ ân cứu mạng của Bệ hạ!”

“Ân cứu mạng?” Cố Thanh Miên nghe như lọt vào sương mù, “Không phải, ngươi —- ta —- bần đạo cứu ngươi khi nào?”

Tử Hàm hừ một tiếng, thu lại uy áp. Hắn nhìn Cố Thanh Miên mấy lần, kéo dài giọng, nghiền ngẫm nói: “Hồ đồ này, ngươi cũng đừng mất trí nhớ thật chứ.”

“Tiền bối chớ trêu chọc ta.” Cố Thanh Miên cười khổ, vươn tay đỡ tiểu yêu kia: “Có khi nào, ngươi nhận sai người không?”

Hồn nhạn yêu đứng lên, một đôi mắt hạnh óng ánh: “Không đâu, tộc hồn nhạn bọn ta tuyệt không nhận sai.”

“Bệ hạ rời Thanh — ưm”

Cố Thanh Miên nhanh tay lẹ mắt, vội vàng che miệng nàng lại. Trình Chu ngồi dưới đất, mờ mịt khó hiểu.

Hóa ra là bé chim sẻ nho nhỏ lúc y rời Thanh Hàn quan.

Trình Chu nghi hoặc nhìn, Tử Hàm càng thêm hứng thú.

Cố Thanh Miên cười khan hai tiếng, đáp qua loa: “Này là bèo nước gặp nhau, lấy đâu ra ân cứu mạng gì chứ? Ngươi nhận sai người rồi. Tiền bối, chúng ta đi mau.”

Tiểu nhạn yêu “Ưm ưm” hai tiếng đều bị y chặn tay không nói được. Nàng nóng nảy bứt luôn một sợi tóc, bắn về phía trước.

Cố Thanh Miên không biết nhiều về yêu tu, không đề phòng hóa ra còn có chiêu này. Y đưa tay muốn ngăn, lại bị Tử Hàm chặn lại, trực tiếp khống chế hai tay.

“Tiền — ưm” Tử Hàm vừa học đã dùng, cũng che miệng y lại.

Sợi tóc ly thể, biến thành một sợi lông trắng, bị gió cuốn lên. Rồi sau đó xuất hiện một đóa hoa, vẽ ra cảnh tượng.

Lồng sắt âm u, bên ngoài là một đình viện.

Ấy là thời tiết cuối thu, cây cối trong viện tiêu điều. Phía sau bụi cây là màu son của nước sơn, miêu tả vài nét bờ tường cung điện. Sen tàn đầy ao, lá khô chồng chất.

Cố Thanh Miên ngẩn ngơ, miệng y bị Tử Hàm che lại, ánh mắt thâm thúy, nhìn không ra vui buồn.

Trong ảnh, dường như hồn nhạn tông vào lồng sắt mấy lần. Sau đó lồng sắt bị đạp mạnh một cái: “Yên lặng cái coi — Á, Bệ hạ!”

Tiếng dập đầu liên tục vang lên, từng tiếng “Tham kiến Bệ hạ” không dừng, cùng với tiếng bước chân không nặng không nhẹ.

Gió mùa thu cuốn theo từng chiếc lá, một góc hồng y chạm mắt ai.

Hồn nhạn ngẩng đầu muốn nhìn, nhưng người đến đưa lưng về phía mặt trời, diện mục mơ hồ.

“Thả đi.”

Giọng điệu như buồn như thương, mang theo chút men say, giữa tiếng cười khẽ phảng phất như tiếng của Cố Thanh Miên.

Lời nói thoáng qua, hồng y rực lửa, như cánh bướm chao liệng từ từ bay đến rồi từ từ đi xa.

Tựa như lửa đổ thêm dầu, đại mộng phồn hoa như gấm.

“Nhưng mà Bệ hạ, đây là do đại tướng quân tốn nhiều công sức —“

“Bệ hạ —“

Rồi sau đó, lồng sắt được mở ra,

Hình ảnh biến mất, một chiếc lông vũ chầm chậm rơi xuống.

Nhạn yêu quay đầu, ngay thẳng nói: “Quả thật Bệ hạ đã cứu ta.”

Cố Thanh Miên á khẩu không trả lời được. Dường như có một khoảnh khắc giống vậy trong ký ức.

Y vỗ tay Tử Hàm, đối phương buông y ra.

Còn Trình Chu vẫn mãi sững sờ, lòng buồn bực tự hỏi: “Không phải tổ tông này hận nhất bị người khác chạm hắn sao?”

“Bệ hạ?” Tử Hàm nhướng mày: “Thì ra ngươi là hoàng đế?”

Cố Thanh Miên nhìn quanh một lượt, thấy không thoát được nên gật đầu: “Ài, kể ra rất dài dòng, mấy năm xưa kia bần đạo tu tiên không thuận lợi lắm, nên đi làm hoàng đế một khoảng thời gian.”

Trình Chu: “……..”

Cái này cũng gọi là năm xưa không thuận?

Mặc dù Trình Chu chưa từng gặp hoàng đế, nhưng hắn thật sự không tài nào liên hệ hai chữ Cố Đồ với hoàng đế lại với nhau. Ngẫm nghĩ, hắn hiếu kỳ nói: “Ấy? Làm hoàng đế sướng lắm phải không? Mỗi ngày đều có sơn hào hải vị ăn không hết, rượu ngon uống mãi không xong?”

Cố Thanh Miên rũ mắt, cười: “Đương nhiên.”

“Bên cạnh có người hầu hạ, áo đến đưa tay cơm đến há miệng, hưởng hết vinh hoa phú quý?”

Cố Thanh Miên lại gật đầu, liếc nhìn sợi dây đỏ trên tóc tiểu nhạn yêu. Y cười nói: “Mới vừa rồi đường đột, xin hỏi phu nhân họ gì?”

Trình Chu nghe hai chữ “Phu nhân” mém chút nghẹn chết. Ngay cả Tử Hàm cũng dừng lại. Nhạn yêu này nhìn không lớn, trong tộc hồn nhạn mà nói, có lẽ giống như phàm nhân tuổi thiếu niên.

Thế nhưng hai gò má nhạn yêu ửng hồng, cúi đầu cười nói: “Họ Mộ. Gọi Mộ Tuyết, tướng công ta đặt tên cho.”

“Ừm —-” nàng ngượng ngùng che mặt, xua tay nói: “Yêu tộc chúng ta không thịnh hành những quy củ này nọ, Bệ hạ gọi ta A Tuyết là được.” 

Tử Hàm hừ một tiếng, hiển nhiên tỏ vẻ không hài lòng khi nàng tự tiện đại biểu cho yêu tộc.

Cố Thanh Miên rũ mắt cười: “Vậy, cung kính không bằng tuân mệnh. A Tuyết cũng gọi tên ta đi — Cố Đồ.”

“Ỏ?” Mộ Tuyết ngẩng đầu, mắt hạnh trừng to, “Ngươi không tên là “Bệ hạ”?”

“Ta, ta nấp ở đó mấy ngày, nghe bọn họ đều gọi ngươi như vậy, ta tưởng đó là tên ngươi —“

Vừa nói, ba người cùng ngây ra.

Trình Chu là người đầu tiên cười ra tiếng, xuýt nữa cười đau sốc hông. Cố Thanh Miên lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Từ ngàn xưa đến nay, ai ngồi ở vị trí đó cũng là “Bệ hạ”.”

“Bần đạo đã sớm không phải nữa rồi.”

Mộ Tuyết cái hiểu cái không. Ngược lại Tử Hàm còn cười nhạo, “Tộc trưởng Hồn nhạn tộc của các ngươi, tên cũng đâu phải là “tộc trưởng”.”

“Là thế sao.” Tiểu hồn nhạn cúi đầu, mặt đã đỏ bừng, “Ta, đều do ta quá ngốc.”

“Àizz, tướng công cũng thường cười ta.”

Nàng sờ sợi dây trên tóc, “Tướng công nói với ta, nhận ơn một giọt trả ơn một dòng.” 

“Ồ?” Tử Hàm nói chen vào: “Vậy ngươi báo thế nào?”

Mộ Tuyết mờ mịt: ” Kỳ thực ta cũng không biết. Ta chưa từng nghĩ sẽ được gặp lại Cố Đồ.”

Ngày đó nàng biến thành chim sẻ nghỉ ngơi trên cây, vừa mở mắt đã nhìn thấy y. Tiên phong đạo cốt, nổi bật hơn người. Phong mạo hoàn toàn khác xưa, nhưng hồn phách vẫn không thay đổi.

Hồn nhạn các nàng từ trước đến nay không tính là thông minh, nhưng điều duy nhất nhận rõ là hồn phách. Trong lúc nhất thời nàng bất chấp tất cả, vỗ cánh đuổi theo. May mà theo kịp, nhận ra người, nhưng nàng không biết phải làm sao cho phải.

Đương lúc nàng do dự, bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phương xa. Tử Hàm cũng mím môi, ngược lại hai người Trình Cố vẫn còn lơ ngơ.

“Ha?” Tử Hàm cười lạnh: “Còn dám đuổi theo.”

Nói xong, tay áo hắn bay bay, không gió mà động, lòng bàn tay bùng lên ánh xanh.

Nhưng Cố Thanh Miên giữ chặt hắn, cười hỏi Mộ Tuyết: “A Tuyết, xin hỏi gần đây có huyền môn nào nổi danh không?”

Mộ Tuyết: “Có, vượt qua ngọn núi phía trước, bay thêm một đoạn là Khô Diệp cốc.”

Khô Diệp cốc.

Phần Cầm đạo nhân Cố Tam Thanh còn thiếu y ba giọt máu đầu tim đó.

“Khô Diệp cốc?” Tử Hàm ngàn năm mới ra khỏi Kiếm trủng một lần, ngàn năm trước còn chưa có tên này, “Đó là gì?”

“Vương không ngai của đương kim ma đạo, ở trong Tuyệt địa phiến cốc.” Cố Thanh Miên cười nói: “Tiền bối, ngài đã đáp ứng sẽ cho ta mượn ngọc một năm.
Nên phiền ngài đến Khô Diệp cốc cùng ta.”

Dường như đám người kia không phát hiện ra họ, chỉ tìm kiếm ở gần đó. Tốc độ không nhanh, nhưng cũng tuyệt đối không chậm.

Tử Hàm nhíu mày: “Bản tọa nói, nếu chuyện thành, sẽ cho ngươi mượn một năm.”

Nhưng chuyện gì thì hắn chưa nói.

Cố Thanh Miên cười: “Nếu chuyện chưa thành, thế sao tiền bối lại mạnh mẽ kéo ta ra khỏi trủng?”

Tử Hàm nghẹn đắng.

Hắn vốn nhìn trúng thân mang tiên thiên kiếm tâm của y, bịa đại lý do lừa y vào, nào biết lại bê đá đập chân mình. Cố Thanh Miên cung kính nói: “Sau này tại hạ sẽ làm nhiều Tụ linh tán hơn, tiền bối cứ yên tâm.”

“Hơn nữa.” Cố Thanh Miên cười: “Tại hạ dù bất tài, cũng coi như đã cứu tiền bối.”

“Nhận ơn một giọt —” Cố Thanh Miên kịp thời dừng lại, cười không nói.

Tử Hàm nhìn hai mắt tiểu nhạn yêu mơ màng, vãn bối yêu tộc trước mặt thật sự làm mất mặt quá chừng, hừ lạnh: “Đi — nhưng hai năm sau Kiếm trủng sẽ đóng cửa.”

Cố Thanh Miên nói: “Vãn bối nhất định sẽ đưa tiền bối về Kiếm trủng.”

Sau đó y xoay người: “Làm phiền A Tuyết đưa bọn ta đến Khô Diệp cốc.”

“Ân tình này, xem như báo xong.”

“Vậy không được.” Mộ Tuyết nói: “Chẳng qua đây chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, sao có thể —”

“Năm đó ta cứu cô nương, cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.” Cố Thanh Miên cười nói: “Chuyện nhỏ đổi lấy chuyện nhỏ, chẳng phải vừa lúc hay sao.”

Nói xong, y lại nhìn Trình Chu.

Trình Chu đã sớm muốn rời khỏi ngọc tổ tông này, hạnh phúc cứ thế tới cản không kịp. Thế nhưng, hắn lại vô cùng đau đớn. “Ta cũng phải đi Khô Diệp cốc.”

Sư muội Vân Thiên Phàm của hắn ở đó. Hắn vốn định sau khi ra khỏi Bách Kiếm trủng sẽ đến Khô Diệp cốc. Bây giờ Bách Kiếm trủng đã đi rồi, kiếm đạo cũng được mài giũa hơn, phải ngụp lặn hơn chục năm trong Hải Lan huyễn cảnh, lĩnh ngộ rất nhiều đạo lý, hồng trần trăm vẻ, quả thật phải tìm nơi để thể ngộ một phen.

Cố Thanh Miên nở nụ cười: “Vậy thật trùng hợp, cùng đi thôi.”

Cùng lúc đó, trong một rừng núi hoang vắng.

Nơi này có một vòng kết giới, trong kết giới có một căn nhà gỗ.

Một “Gia đao” lặng lẽ đi vào nhà, quỳ xuống: “Đại nhân, vẫn chưa tìm được.”

Người trong phòng đeo mặt nạ, lạnh lùng nói: “Sao? Chỉ một tên Phân Thần cũng không tìm được?”

Vẻ mặt Gia đao vô cảm.

Người đeo mặt nạ: “Cửa ra Thanh Hàn quan có mấy lối, đã tìm hết rồi?”

Gia đao: “Vâng.”

“Kính chiếu yêu cũng đã dùng?”

“Vâng.”

Người đeo mặt nạ đi qua đi lại. Hắn bước đi không nhanh không chậm, nhưng mỗi bước đều đập vào mệnh Gia đao kia. Phía sau mặt nạ, chẳng nhìn ra biểu hiện gì.

“Chỉ là một tên Phân Thần, các ngươi chỉ có chút bản lĩnh này?”

Gia đao: “Đại nhân, Cố Thanh Miên nhập quan hai trăm năm, không ra khỏi quan một bước, cũng chưa bao giờ đăng ký gì, trong hồn phách không có ấn ký Thanh Hàn quan. Năm đó Phần Cầm đạo nhân mang y đến Đan Các một lần, nhưng lần đó cũng chỉ ghi lên trên người Phần Cầm đạo nhân.”

Khi ấy, Phần Cầm đạo nhân Cố Tam Thanh là ấu đồ của chưởng môn, là thể trăm đạo được gia chủ Cố gia sủng ái, tay cầm thần binh Phần Cầm, cho điểm khen thưởng, đương nhiên nói cái gì sẽ là đó, muốn mang đi thì mang đi.

Ai có thể nghĩ rằng thế mà Cố Thanh Miên chưa bao giờ ra khỏi quan?

“Kiếm của y cũng ở trong Thanh Hàn quan. Xuống tay ở đó quả thật là không tra ra.”

Người đeo mặt nạ siết chặt tay: “Vậy kính chiếu yêu thì sao? Một tên Phân Thần với một kính Phân Thần, dù dùng Dịch dung đan cũng vô dụng. Còn Bách Kiếm trủng kia nữa, phàm là nơi tu sĩ tụ tập, còn không phái vài người đi lục soát.”

Gia đao: “Đại nhân, chúng ta đã lục soát hết, nhưng không có ai là Cố Thanh Miên.”

Người đeo mặt nạ: “Chẳng lẽ y còn có thể biến mất?”

Gia đao: “Đại nhân, nếu —-”

“Cái gì?”

“Chúng ta tra được, bao năm qua Cố Thanh Miên ở Thanh Hàn quan phụ trách sàng lọc Huyễn diệp thảo, Huyễn diệp thảo lại là nguyên liệu chủ yếu của Dịch dung đan.” Gia đao cũng chẳng tin suy đoán của mình lắm: “Người trong Đan sơn Thanh Hàn quan đều biết, y là một tên đan điên, chưa từng kết giao với ai, tóc tai lôi thôi lếch thếch cả ngày. Cũng không mấy người chịu nhìn kỹ mặt y.”

“Đại nhân, lúc tu sĩ kết anh sẽ trọng tố dung mạo. Liệu y có lợi dụng lúc sàng lọc Huyễn diệp thảo thì giữ lại tàn phẩm, luyện ra lượng lớn Dịch dung đan, sau khi Nguyên anh thì vẫn luôn dùng?”

“Cố Thanh Miên chưa từng tham gia luận võ trong quan, quan hệ với sư phó cũng xa cách, xưa nay không hay thảo luận gì với người khác, thái độ làm người quái gở, cũng không nói được mấy câu với Cố Thanh Hà. Năm đó khi Cố Tam Thanh vẫn còn trong quan, đã lấy cho y rất nhiều thảo dược quý hiếm, nên y cũng không đi lãnh định mức của đệ tử Thanh tự.”

Người này, không phải lúc này mới biến mất, mà là lúc còn ở Thanh Hàn quan, cũng đã gần như biến mất.

Người đeo mặt nạ quay lại: “Buồn cười. Năm đó Cố lão tổ Thanh Hàn quan đến nhân gian cứu y, thưởng thức y, dẫn y tu tiên đạo, chẳng lẽ y vẫn còn cảnh giác với Thanh Hàn quan?” 

“Thế nhưng, quá nhiều sự trùng hợp rồi.”

Mỗi một đường đều bị phá hỏng, mỗi một đường đều tìm không ra. Nếu như là trùng hợp thì tốt, còn nếu không. Hai trăm năm ròng rã, người này phải tâm cơ cỡ nào?

“Tiếp tục tìm!” Người đeo mặt nạ lạnh lùng nói: “Đào ba tấc đất cũng phải đào ra cho ta!”

“Vâng!” 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện