Hàm Đan

Quyển 3 - Chương 3


trước sau

Mộ Thiên Sơn cất gọn gàng đồ của hắn, rồi lại mò mẫm trong tay áo, lấy ra thật nhiều tơ hồng đã được kết. Hắn phóng khoáng nói: “Lại đây, chọn một cái đi, ta dạy cho ngươi.”

“Cái này tết đẹp ghê, nhưng hơi dài.” Mộ Thiên Sơn ngồi xổm xuống, tháo tơ hồng đã được tết ra.

Cố Triều Ca không hứng thú lắm, nhưng vẫn ngồi xuống cùng hắn. Mở nút thắt mỗi kết một vẻ, Mộ Thiên Sơn cũng chỉ từng cái, đọc tên từng cái: “Đồng tâm kết, tam sinh kết…”

Cố Triều Ca đột nhiên lên tiếng: “Ta muốn cái này.”

Trình Chu quay đầu: “Tiền bối, mau đến xem y — Tiền bối?”

Hắn quay đầu thì thấy Tử Hàm đã ngồi xuống bên cạnh Cố Triều Ca từ bao giờ, nhìn mặt đất. Tay nhóc chỉ vào cái kết gần như hoàn mỹ nhất, là một hồng điệp giương cánh muốn bay. Đỏ đến rực rỡ, tựa như hỏa diễm nhuộm thành; cánh cũng cực mỏng, như được phủ bởi giấy Tuyên thành.

Chẳng biết cánh bướm được làm bằng chất liệu gỗ gì, cũng không biết dùng phương pháp gì vẽ lên những hoa văn nhỏ bé, sát lại thật gần mới thấy — đó là dông tố cuồn cuộn, núi non hùng vĩ, nước sông ào ạt…. Bốn phương tám hướng, kéo dài bất tận.

Thiên địa đọng vào một tấc vuông,  non sông tết ở trên tóc.

Cố Triều Ca cẩn thận cầm lấy, nói: “Cái này dùng nhánh cây cố định à? Trông không giống lắm.”

Mộ Thiên Sơn: “Mắt ngươi tinh thật — Ta còn chưa nói đến cái kết này.”

Cố Triều Ca: “Vậy giờ ngươi nói đi.”

“Không ai tết cái kết này cả, ta cũng không biết cách tết nó.” Mộ Thiên Sơn đáp: “Đẹp thì có đẹp, nhưng khó, cũng không tiện, người bình thường không tự chải mỗi ngày được — Đây là điệp kết, còn gọi là tà kết.”

Núi không mồ, sông cạn kiệt. Mưa dông mùa đông, tuyết rơi mùa hạ. Trời đất giao hòa, khi ấy sẽ dám đoạn tuyệt cùng quân..

“Cũng do hôm nay ta tới đây, thấy trên đường có người bán nên mua về cho vui.” 

Người thợ kia còn sống chết không chịu bán, mất công hắn trả một mớ tiền mới mua được.

Cố Triều Ca cười, nhét kết này vào tay áo: “Ta lấy cái này, không cho ngươi giành với ta.”

Mộ Thiên Sơn cười to, không khỏi trêu ghẹo: “Vậy ngươi sau này nhất định phải tìm được một đại mỹ nhân, thì mới lay động điệp kết được.”

“Đại mỹ nhân thì sao?” Cố Triều Ca nói: “Ta thích xinh đẹp đó. Có một đôi mắt phượng, vừa xinh đẹp lại vừa lợi hại.”

Tử Hàm sững sờ không lý do, nghe nhóc nói tiếp: “Tốt nhất nên đỏng đảnh chút nè, hoạt bát rồi làm ầm làm ĩ. Như này chọc lên mới thấy vui.”

Tứ Hàm mím môi.

Mộ Thiên Sơn: “Người ta nói cưới vợ hiền, ngươi thì ngược lại? Có phải là —”

Hắn bỗng chốc dừng lại, nhớ tới phụ thân từng nói, Quý phi là nhân vật như thế. Nàng xuất thân nhà tướng, từ nhỏ đã tinh nghịch, ầm ĩ đến kinh thiên động địa, thường trộm y phục huynh đệ mặc vào rồi đi chơi. Năm đó Quý phi theo huynh săn bắn, phóng ngựa bắn cung, tiễn tiễn song điêu, cứ thế lọt vào mắt của đương kim thiên tử.

Vào cung, phong phi, sinh con, thống lĩnh lục cung, đến nay chẳng ai sánh bằng.

Chỉ là tộc nàng xưa nay có tật, nhân khẩu điêu tàn, cha anh không một lời chúc phúc đã lần lượt ra đi. Bây giờ nàng cũng bệnh nặng trên giường không dậy nổi, thiên tử cầu thuốc tứ phương mà không được.

Mộ Thiên Sơn trầm mặc một lát, nói: “Quý phi nương nương có phúc, nhất định sẽ khá hơn.” 

Cố Triều Ca không biết vì sao hắn lại đổi lời, nhưng vẫn đáp “Ừ”: “Mượn cát ngôn của ngươi.”

Chim tước vừa bay đi ngoẹo đầu nhìn bọn họ hồi lâu, rồi ngập ngừng đậu trở lại vạc nước. Màn trời buông xuống, nhiệt khí mờ mịt.

Mặt Mộ Thiên Sơn dần mơ hồ, tiếp đó là hoa sen chim bay cũng dần biến mất. Tử Hàm đứng dậy, Trình Chu đến cạnh hắn: “Tiền bối, nhìn ra gì —- Á!”

Tử Hàm: “Hú hú hét hét cái gì —”

Tử Hàm dừng lại, nhíu mày. Chỉ thấy Cố Triều Ca ngồi xổm trên đất, ngẩng đầu, nhìn bọn họ.

Cặp mắt đứa bé này rất giống Cố Thanh Miên, cứ thế nhìn chằm chằm bọn họ. Nhưng Cố Thanh Miên chưa từng lộ ánh mắt như vậy, sắc bén, nguy hiểm, như kiếm ra khỏi vỏ, tràn đầy mũi nhọn.

Trình Chu nuốt nước bọt: “Không phải nói, người trong huyễn cảnh tâm ma không thấy chúng ta sao?”

“Trừ khi ký chủ biết, đây là tâm ma.” Tử Hàm nheo mắt lại, “Trừ khi y đã sớm biết mình có tâm ma.”

Cố Thanh Miên, y đã sớm biết, tâm ma của mình là gì.

Bởi vì biết rõ mọi thứ, nên một khi trong huyễn cảnh tâm ma nhiều thêm bất kỳ người sống nào y cũng có thể kịp thời phản ứng. Nhưng chân thân Tử Hàm là ngọc, tiến vào huyễn cảnh tâm ma, căn bản là vật chết như gỗ như đá.

Cho nên đây là lý do, Cố Thanh Miên kêu hắn mang Trình Chu vào?

Nếu y đã biết tâm ma là gì, vì sao không nói?

Đến cùng y đang nghĩ gì? Lại tính toán điều gì?

Cố Triều Ca vươn tay, lòng bàn tay hướng lên trên: “Tiền bối.”

Trình Chu: “Tiền bối, chúng ta làm sao giờ —”

Tử Hàm tiến lên một bước, nắm chặt tay Cố Triều Ca.

Trình Chu: “……..”

Thế nhưng không xảy ra chuyện gì, Cố Triều Ca không hề phản ứng.

Tử Hàm quay đầu: “Lại đây.”

Trình Chu lại nuốt nước bọt, tiến lên hai bước, nhưng hắn chưa đến trước mặt Cố Triều Ca, đối phương đã cười lên: “Đa tạ tiền bối tín nhiệm.”

Tử Hàm: “Không cần cảm ơn.”

“Bản tọa giúp đỡ tiểu bối, là việc nên làm.”

Dứt lời, ánh trời rực rỡ xung quanh đột nhiên vỡ tan, nứt ra từng luồng bóng đen, như ẩn núp trong một màu đen bao la.

Mơ hồ có tiếng người truyền đến: “Ngươi nghe được Thái phó và Bệ hạ khen Nhị điện hạ đại tài?”

“Nếu muốn ta nói thì Bệ hạ làm bậy thật mà, Nhị điện hạ sao có thể cùng thầy với Thái tử?”

“Ài, không thể nói lung tung, ai chẳng biết trong hai vị hoàng tử Nam Cố, Bệ hạ chỉ độc sủng đứa nhỏ. Luôn nói mẫu bằng tử quý, nhưng ở chỗ Bệ hạ lại thành tử bằng mẫu quý. Chỉ là thân thể Quý phi —”

“Mà nói, Nhị điện hạ không lợi hại? Ta còn chưa về kinh thành đã nghe nói Bệ hạ có nhi tử thần đồng.”

“Ba tuổi viết văn, bốn tuổi biết võ, tứ thư ngũ kinh đọc làu làu, cầm kỳ thi họa không gì không giỏi. Tiên sinh vào làm thầy đều nói đứa nhỏ này khó lường.”

“Đáng tiếc đằng trước còn có một vị huynh trưởng.”

“Bệ hạ năm đó gặp Thập vương loạn chính, huynh đệ tương tàn, sẽ không dung túng hoàng tử đoạt quyền.”

“Thái tử trạch tâm nhân hậu, tâm tư thuần lương, chưa hẳn không dung được —-”

“Xuỵt, không thể nói nữa.”

Không thể nói nữa, không thể nói nữa.

Không thể nói.

“Trưởng tử Mộ tướng quân lại lập quân công?”

“Đúng vậy, lão tiểu tử kia cũng lên chức, vui sắp điên rồi, mỗi ngày đều nhi tử dài nhi tử ngắn.”

“Bệ hạ hậu thưởng, thiếu niên tướng quân trong tầm tay!”

“Mấy người trong nhà hắn không ai định thân đúng không?”

“Đúng đó, người ta luôn nói, con cháu tự có phúc của con cháu, nên hắn mặc kệ.”

“Ha ha ha ha.”

“Nói mau, nói mau.”

“Trưởng tử nhà hắn tên gì?”

“Mộ Thiên Sơn, nghe nói mấy hôm nữa sẽ khải hoàn trở về.”

Bóng tối dâng lên, xoay tròn quanh họ không ngừng, che khuất bầu trời. Cố Triều Ca đứng trong lớp mực dày đặc, gợn sóng không kinh. Y dời tay, ánh mặt trời chói chang.

Sen trong ao vừa lúc, nức nở hương thơm. Chuồn chuồn bay cao, chim hót hoa nở.

Tử Hàm đứng dưới ánh trời lay động, mở mắt, đã thấy một thanh trường kiếm lướt qua, được thiếu niên cầm lấy.

“Hay!”

Mộ Thiên Sơn vỗ tay: “Ba năm không gặp, kiếm pháp tiến bộ vượt bậc.”

Đáy mắt Tử Hàm sầm lại.

Trình Chu hỏi thẳng: “Vãi chưởng, không phải Cố Đồ không dùng kiếm sao?”

Cố Triều Ca vui vẻ: “Kiếm tốt.”

Mộ Thiên Sơn: “Nếu ngươi thích thì ta cho ngươi.”

“Ta vốn dùng kiếm này giết địch, nên ngươi phải giữ kỹ đó.”

Cố Triều Ca cũng không thoái thác, hào phóng nhận: “Được.”

Cậu múa hai đường kiếm, thân như du long, động tác uyển chuyển tựa cung. Ánh bạc sáng chói, kiếm khí bức người.

Cố Triều Ca thu kiếm, vuốt ve hai lần, yêu thích không buông tay.

Mộ Thiên Sơn cười nói: “Ta nói ngươi sẽ thích mà.”

Cố Triều Ca cười to: “Người hiểu ta chỉ có Thiên Sơn.”

Nhưng rất nhanh cậu lại ủ rũ:
“Thật tiếc, mặc dù Tái Bắc ngươi nói tuy đẹp, nhưng ta lại không đi được.”

“Sao lại không thể đi?” Mộ Thiên Sơn nói, “Chờ ngươi lớn hơn chút thì thỉnh lệnh Bệ hạ, ta mang ngươi đi Tái Bắc, sảng khoái đánh một trận.”

“Nơi đó không giống đất này.” Mộ Thiên Sơn dường như đã cao hơn, cũng đen hơn, nhưng mặt mày càng thêm anh tuấn, tinh thần phấn chấn: “Dê bò nơi ấy thành đàn, núi cao đất xa, nhìn thoáng qua đều là cát vàng, gió cắt như dao. Nhưng có thể ăn thùng uống vại. Các cô nương người này còn xuất sắc hơn người kia, người này còn cay hơn người kia.”

“Tuy có đám Bắc Cố mọi rợ hay kiếm chuyện, nhưng đánh xong trở về sẽ chẳng còn việc gì.”

“Có thịt ăn, có rượu uống, có cô nương để ngắm, còn không có lão nhân dông dài bên tai, suốt ngày lễ nghĩa này lễ nghĩa kia.” Mộ Thiên Sơn nhếch miệng, cười khoe hai hàm răng trắng: “Nhớ ngươi thì viết thư, không chuyện gì thì luyện kiếm, sung sướng cả ngày.”

“Chờ sau này già rồi, ta không muốn ở trong kinh thành. Ta sẽ dẫn cả nhà đi thiên nam địa bắc.”

“Tơ hồng của ngươi đưa rồi?”

Nụ cười trên mặt Mộ Thiên Sơn cứng đờ trên mặt, tiện đà khịt mũi: “Chưa.”

Cố Triều Ca bật cười.

“Còn chẳng phải chưa gặp được người thương sao?” Mộ Thiên Sơn: “Ta nói này, cái tính thích đùa của ngươi nên sửa đi.”

Cố Triều Ca: “Không sửa được.”

Cậu gọi tỳ nữ, đưa bội kiếm cho nàng, dặn dò cất kỹ.

Mộ Thiên Sơn: “Nói thật, đầu óc ngươi thông minh, kiếm pháp cũng xuất chúng. Nếu đi Tái Bắc, hai chúng ta liên thủ, chắc chắn giết Bắc Cố đến tè ra quần.”

“Lại nói bừa.” Cố Triều Ca: “Mẫu phi vừa đi năm trước, mấy năm nay ta phải ở lại bồi phụ hoàng.”

Mộ Thiên Sơn dừng lại, nhìn bộ quần áo để tang của cậu, “Nương nương bà ấy — nén bi thương.”

“Tiên đan của lão tiên sinh không tệ, so với mấy tên giả thần giả quỷ trước đó thì tốt hơn nhiều.” Cố Triều Ca nói, “Bệnh của mẫu phi cũng không phải bí mật gì, theo lý thuyết thì một năm trước — Tuy nói tiên đan chỉ đỡ được một năm, nhưng tối thiểu một năm này mẫu phi không đau không bệnh, trải qua cũng thư thái.  Còn dạy ta cưỡi ngựa bắn tên, khen ta thông minh đấy.”

“Một năm này, tính tình phụ hoàng cũng khá hơn rất nhiều, chỉ là bây giờ so với trước kia càng —-”

“Điện hạ! Không xong!” Khi hai người đang nói chuyện thì đột nhiên có cung nhân bất chấp ngăn cản bổ nhào đến trước mắt, vội vàng quỳ xuống dập đầu, “Xảy ra chuyện rồi! Cầu điện hạ đi mau!”

Cố Triều Ca: “Sao vậy? Vừa đi vừa nói.”

Cậu nhìn Mộ Thiên Sơn: “Đa tạ kiếm, ngươi rời cung trước đi.”

Mộ Thiên Sơn gật đầu, Cố Triều Ca nói với cung nhân: “Dẫn đường.”

Cung nhân vội vàng thưa: “Hôm nay vừa đưa tới một mẻ đồ sứ, nhưng chỉ có một cái bị vỡ. Bệ hạ giận dữ kêu người đem thợ tới, nói phải lăng trì. Không chỉ thợ, còn nói từ trên xuống dưới phàm ai đã chạm qua, đều phải, đều phải —”

Gã cung nhân không kìm được khóc: “Cầu điện hạ, cầu điện hạ —”

Đi qua từng bức tường son, rẽ qua hành lang gấp khúc.

Tầm nhìn đột nhiên rộng mở, dưới đất quỳ đầy một đám người.

“Từng người, từng người các ngươi đều muốn tức chết trẫm!”

Bên cạnh truyền đến tiếng Thái tử đang thuyết phục: “Phụ hoàng, không được phụ hoàng! Công nô kia tội không thể tha, đáng chết vạn lần, nhưng sát sinh như thế, làm trái thiên ý —”

“Phụ hoàng!”

Cố Triều Ca nhào lên trước, ôm eo Hoàng đế, làm nũng nói: “Từ xa nhi tử đã thấy ngài, nhi tử vui sắp điên rồi.”

Cậu quay đầu, kinh dị nói: “Quỳ hết cả đám là sao?”

Cố Triều Ca buông Hoàng đế, nhìn người trên đất, chọn đại một tên: “Ấy, sao còn khóc?”

Cố Tử Thanh thấy cậu tới thì vội vàng nói: “Nhị đệ, ngươi mau khuyên phụ hoàng.”

“Lò chính sự xảy ra vấn đề, quả thật nên phạt. Nhưng các lão nhân trong cung đã hầu hạ phụ hoàng lâu vậy rồi, thật sự là…”

“Hoàng huynh đang nói gì?” Cố Triều Ca khó hiểu: “Lò chính sự gì?”

“Lò chính sự làm sao?”

Hoàng đế cười lạnh: “Triều Ca, con nhìn đi, nhìn chuyện tốt bọn hắn làm!”

Một người tay nâng chén sứ, toàn thân run rẩy, cũng làm khó hắn nâng chén nãy giờ chưa quăng.

Cố Triều Ca nghiêng đầu nhìn, sững sờ: “Ngươi cố ý, hay là vô tình?”

Người nọ run như cầy sấy: “Là, là vô tình.”

Hoàng đế nhíu mày: “Triều Ca, con nói sao?”

Cố Triều Ca hai tay nhận chén sứ, Trình Chu sáp tới nhìn, lại nghe Tử Hàm cười lạnh, nói một câu: “Thiên đạo thật đúng là —”

Trình Chu khó hiểu: “Có ý gì?”

Tử Hàm: “Ngươi còn nhớ lúc ngươi gặp Cố Đồ, còn có thiếu niên Cảnh gia kia không?”

Khó trách, khó trách Cố Thanh Miên biết sứ hoa sen.

Khó trách, khó trách y “may mắn” từng thấy sứ hoa sen.

Trình Chu nhìn chén sứ, kinh ngạc không nói nên lời. Thành chén trơn nhẵn sáng bóng, nhưng đáy chén lại đầy vết rạn, lan ra xung quanh.

Giống như —-

“Phụ hoàng ngài xem, cái này không giống một đóa sen sao? Hẳn là hắn đặc biệt nung chế để dâng cho phụ hoàng.”

Công nô kia kịp phản ứng, luôn miệng thưa: “Vâng, vâng, vâng là nô tài cố ý dâng lên —”

Cố Triều Ca cười nói: “Phụ hoàng, mẫu phi yêu hoa sen nhất.”

Băng thanh ngọc khiết, vết rạn thành sen.

Tử Hàm: “Khó trách y muốn dẫn ngươi theo.”

Đây là một đạo tâm ma mới thêm vào của Cố Thanh Miên, mắc kẹt trong một nùi khúc mắc của y. Không đủ cũ xưa, cũng không đủ sâu, Dẫn hồn đan chưa hẳn nhận ra được. Nhưng y nhận định đây là một phần của tâm ma. Cho nên mang Trình Chu theo, Cố Thanh Miên nhận ra, cũng có thể tự mình bộc lộ cho bọn họ thấy.

Người này, như y nói, thật sự mở rộng nội tâm với hắn.

Liên hệ với những điều trước đây, vậy Cố Triều Ca chính là cựu Hoàng đế trong lời của Cảnh lão gia tử.

Như vậy, sứ hoa sen bắt nguồn từ tay y.

Nhưng cũng, vì y mà hủy.

Liên quan đến tường son lá xanh, đến Nam Cố rực rỡ tươi sáng.

Chôn vùi cùng nhau.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện