Hàm Quang

Chương 16


trước sau

Lúc mẹ Hà nhìn thấy con gái đứng ngoài cửa thì rất bất ngờ: “Điền Điền, sao con về sớm thế? Đừng nói không có tiền ăn cơm nhé?”

“Hơ hơ, hơ hơ hơ….” Hà Điền Điền chỉ biết cười ngây ngô, sau khi vào nhà liền kéo Hàm Quang ra: “Mẹ, mẹ nhìn đi. Đây là người máy con mới mua, Hàm Quang.”

Trước khi ra khỏi nhà Hà Điền Điền luôn mồm dặn Hàm Quang không được làm trò trước mặt bố mẹ cô. Chắc Hàm Quang cũng nghe lọt tai, lúc này mới nhẹ nhàng bước lên trước, cúi người chào mẹ Hà, vô cùng lễ phép.

Hà Điền Điền rất vừa lòng.

Cô vừa lòng chưa được một giây, ngay sau đó đã nghe thấy Hàm Quang nói với mẹ mình: “Chào mẹ.”

Hà Điền Điền cảm thấy da đầu tê dại: “Ai là mẹ anh?”

Hàm Quang nghiêng đầu nhìn cô: “Vậy phải gọi là gì?”

Hà Điền Điền hối hận, cô chưa dạy cho Hàm Quang.

Mẹ Hà lại rất vui vẻ: “Con nhìn con kìa, tự nhiên đi so đo với người máy làm gì. Con người nuôi thú cưng đều yêu thương như con ruột của mình, nuôi một người máy, nó gọi là mẹ thì có sai đâu? Hàm Quang, sau này con cứ gọi mẹ là mẹ, không cần phải sửa.”

Hà Điền Điền dở khóc dở cười, cãi lại: “Cho dù như vậy thì cũng là anh ta gọi con một tiếng mẹ, còn gọi mẹ là bà ngoại.”

“Ồ, con có đứa con lớn thế này không? Con thử bảo nó gọi một tiếng xem?”

Hà Điền Điền nhìn về phía Hàm Quang, phát hiện Hàm Quang cũng đang nhìn cô. Hai người đứng sát nhau, anh cụp mắt: “Tôi gọi cô một tiếng mẹ, cô dám nhận không?”

Ánh mắt tĩnh lặng, giọng điệu trầm thấp, câu hỏi nghi vấn mạnh mẽ. Hà Điền Điền biết anh đang uy hiếp cô.

Cô ngoảnh mặt đi không nhìn anh, mẹ nó, tôi không dám được chưa?

Mẹ Hà gọi chồng: “Lão Hà, mau ra đây mà xem, Hàm Quang giống hệt như con người!”

Sau đó hai ông bà vây quanh Hàm Quang cẩn thận đánh giá, tấm tắc kêu lạ, còn sai bảo Hàm Quang làm nọ làm kia.

Hàm Quang rất phối hợp, cuối cùng cũng có phần giống người máy bình thường.

Hà Điền Điền múc bát cháo, chậm rãi ăn, sau đó hỏi: “Mẹ ơi, anh họ tìm được việc chưa ạ?”

“Chưa đâu. Gần đây hình như nó bán hàng ở vỉa hè, bán sách lậu, bán đồ chơi, cả ngày trốn trong phố.”

“Kiếm được tiền không mẹ?”

“Lúc được lúc không, dù sao còn có chút việc mà làm, chứ cứ ở nhà mãi cũng có vấn đề về tâm lý mất.”

“Thà đến phòng tập thể thao làm còn hơn.”

“Cô con và dượng con cũng có ý như vậy, nhưng mà nó không muốn, cứ kêu mệt.”

Phòng tập thể thao mà Điền Điền nói là kiểu này: Nhà nước muốn thúc đẩy toàn dân tập thể dục nên mở rất nhiều phòng tập thể thao miễn phí. Trên mỗi thiết bị đều lắp bảng tính năng lượng và bảng tích điểm, người tập thể thao tiêu tốn năng lượng rồi đổi thành điểm, số điểm đạt đến một số nhất định là có thể đến cửa hàng miễn phí trong thành phố đổi thành vật phẩm, đồ ăn, đồ chơi, muốn cái gì có cái đó.

Cái này cũng coi như một cách kiếm tiền khác.

Mẹ Hà thuận miệng nói chuyện tình hình của họ hàng dạo gần đây, bà kéo tay Hàm Quang, thân thiết nói: “Nếu đây là người thật thì tốt biết mấy, có thể làm rể nhà mình.”

Bát cháo của Hà Điền Điền suýt nữa rơi xuống nền nhà.

Buổi chiều, Triệu Diệu Vũ Trụ đến.

Anh ta đeo một cái balo màu đen to trên lưng, balo căng phồng gồ lên như ngọn núi, có thể thấy bên trong chứa không ít đồ.

Vóc dáng Triệu Diệu Vũ Trụ cao to, thật ra lớn lên cũng không tệ, chỉ là quá lười, bình thường không chăm chút bản thân nên nhìn qua có vẻ hơi lôi thôi. Khi anh ta vừa bước vào cửa thì ném balo mạnh xuống nền, phát ra tiếng “rầm” vang dội.

Hà Điền Điền hỏi: “Anh họ, anh mang cả gia tài đến đấy à?”

Triệu Diệu Vũ Trụ ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: “Em họ về rồi à? Lúc nãy anh đi lấy hàng, tiện đường nên không về nhà nữa. À, cái này cho em, còn cái này cho cậu mợ.” Vừa nói vừa lấy đồ ra.

Bố Hà và mẹ Hà kéo anh ta ngồi xuống uống nước.

Anh ta đi đến ngồi gần Hà Điền Điền, cười nói: “Để cháu kể cho mọi người nghe, mấy hôm trước cháu gặp một kẻ thiểu năng trí tuệ, một quả trứng bình thường giá 200 đồng cháu bán cho cậu ta hơn hai nghìn, cậu ta không nói một lời lấy tiền ra trả, ha ha ha ha ha… Ơ?” Đột nhiên anh ta nhìn thấy Hàm Quang đi từ trong bếp ra.

Tay Hàm Quang cầm dao phay, khuôn mặt bình tĩnh nhìn anh ta.

Triệu Diệu Vũ Trụ hoảng sợ: “Sao sao sao lại thế này? Sao cậu ta lại ở đây?”

Hà Điền Điền nhìn anh ta: “Anh họ, kẻ thiểu năng anh nói không phải người này đấy chứ? Anh lừa hơn hai nghìn của anh ấy?”

Mẹ Hà trấn an anh ta: “Điền Điền đừng nói bậy. Vũ Trụ, cháu đừng sợ. Hàm Quang chỉ là người máy thôi, chắc cháu nhận nhầm người rồi. Hàm Quang, quay vào rửa rau đi.”

Hàm Quang nghe lời quay về phòng bếp.

Mẹ Hà: “Cháu xem, nó rất nghe lời.”

Triệu Diệu Vũ Trụ kinh hoàng vỗ ngực rồi vội phản đối: “Sao cháu thấy cậu ta chẳng giống người máy tí nào cả?”

“Triệu Diệu Vũ Trụ!” Hà Điền Điền kéo tay anh ta: “Trả tiền đây! Anh lừa hết tiền em rồi, hại em suýt nữa chết đói.”

Triệu Diệu Vũ Trụ chơi xấu: “Hàng đã bán, hôm nay vừa hết hạn đổi trả, không thể trả hàng nữa!”

“Trả tiền trả tiền trả tiền! Không trả em nói Hàm Quang chém chết anh!”

“Được được được…. Em đưa trứng đây, anh trả lại tiền cho em… Em họ đừng hung dữ như vậy, chẳng đáng yêu chút nào cả.”

Hà Điền Điền chạy vào bếp lục túi quần Hàm Quang, vừa chạm vào Đậu Hà Lan thì Hàm Quang đè tay cô lại, thấp giọng nói: “Đừng trả.”

“Hả?”

“Mãi mới cải tạo được đấy.”

Được rồi…

Hà Điền Điền hậm hực trở lại phòng khách nói với Triệu Diệu Vũ Trụ: “Thôi, em là người rộng lượng.”

Triệu Diệu Vũ Trụ hỏi: “Em họ, đó là người máy em mới mua à?”

“Đúng vậy.”

“Phí cả 430 vạn.”

“Anh họ, đừng nhắc đến tiền thì chúng ta vẫn là anh em tốt.”

Không biết Triệu Diệu Vũ Trụ nghĩ tới chuyện gì, lắc đầu nói: “Thế giới này sớm muộn gì cũng bị người máy tàn phá.”

Thân là một người làm nghề bán người máy, Hà Điền Điền không cho đó là đúng: “Làm sao thế được, thế giới của loài người chỉ có thể do chính loài người tàn phá.”

“Anh nói thật, em thử nghĩ mà xem.” Triệu Diệu Vũ Trụ nói tới đây thì dừng một chút, giống như người thuyết trình cố ý thu hút sự chú ý của người nghe: “Từ khi có trí tuệ nhân

tạo, tỉ lệ thất nghiệp ngày càng nhiều, số người kết hôn và sinh đẻ cũng ít đi. Mọi người nói có phải không?”

Bố Hà lắc đầu: “Vấn đề thất nghiệp cháu nói cậu không đồng ý. Trước kia con người cần công việc là vì không có việc làm thì không có cơm ăn. Bây giờ con người không làm việc cũng có tiền, mỗi tháng vẫn được nhận đủ tiền để tiêu dùng, chẳng lẽ đây không phải một kiểu tiến bộ? Thất nghiệp của đầu thế kỉ và giữa thế kỉ không giống nhau, không thể đặt trên một bàn cân được.”

Vốn dĩ Hà Điền Điền cũng muốn phản bác anh ta, nghe bố mình nói thế, cô vội vàng gật đầu phụ hoạ: “Đúng rồi! Chính là như vậy.”

Triệu Diệu Vũ Trụ không đồng ý: “Là người máy cướp công việc, bạn bè, bạn đời của chúng ta. Người máy ăn mòn cuộc sống của chúng ta, khiến con người ngày càng lười biếng, cả tinh thần và thể xác đều trở nên yếu đuối, đó là sự thật.”

Mẹ Hà kì quái đánh giá anh ta: “Vũ Trụ, mấy câu này cháu nghe được ở đâu thế?”

“Từ một nhà diễn thuyết tên Lý Tự Phàm. Cậu mợ, cả em họ nữa, cháu đề nghị mọi người nên đến nghe bài diễn thuyết của anh ta, bây giờ con người đang gặp nguy cơ khủng khiếp chưa từng có mang tên trí tuệ nhân tạo, cháu thấy rằng loài người đã tiến gần đến ngã tư vận mệnh, chính phủ mà còn làm ngơ tiếp tục sản xuất người máy, kiểu gì cũng có ngày…”

“Được rồi, toàn chuyện cũ rích, nghe nhiều đến nỗi bội thực rồi.” Hà Điền Điền cắt ngang.

Bài giảng của Triệu Diệu Vũ Trụ bị ngắt giữa chừng, anh ta tức giận đến mức trợn trừng mắt.

Cơm chiều hôm nay là sủi cảo, Hàm Quang gói ba loại nhân, loại nào cũng ngon miệng, mẹ Hà ăn đến mức khen không dứt miệng. Sau khi cơm nước xong, Hàm Quang thu dọn bát đũa bỏ vào máy rửa bát, sau đó lại lấy khăn lau chùi lại nhà bếp.

Triệu Diệu Vũ Trụ vào bếp đổ nước, nhìn thấy người máy đang lau kệ. Nghĩ lại lúc nãy cậu mợ luôn mồm khen ngợi tên này, Triệu Diệu Vũ Trụ hơi bực mình.

“Tránh ra hộ cái.” Giọng nói của anh ta rất cứng rắn.

Hàm Quang hơi cúi người, Triệu Diệu Vũ Trụ nhìn thấy quả trứng đồ chơi ngồi xổm trên vai anh.

Không biết có phải do ảo giác hay không, Triệu Diệu Vũ Trụ cảm thấy quả trứng này không giống lúc anh ta mới bán đi lắm. Anh ta hơi tò mò, với tay muốn lấy món đồ chơi đó lại xem, nào biết Hàm Quang tự nhiên lùi về sau khiến anh ta chỉ bắt được không khí.

Triệu Diệu Vũ Trụ tức giận đá Hàm Quang một cái: “Trốn gì mà trốn.”

Phòng bếp nhỏ, Hàm Quang muốn tránh cũng không tránh được, nên trúng một đá của anh ta.

Sau khi đá Hàm Quang, trong lòng Triệu Diệu Vũ Trụ dâng lên khoái cảm kì lạ, dường như anh ta không thể khống chế bản thân, tiến lên đá thêm mấy đá, sau đó đưa tay kéo quả trứng đồ chơi xuống.

Anh ta cúi đầu bẻ tứ chi quả trứng ra, cảm thấy rất kì quái: “Sao lại thế này, khớp xương có vẻ linh hoạt hơn.”

“Anh làm gì đấy?” Ngoài cửa đột nhiên có tiếng hét.

Triệu Diệu Vũ Trụ ngẩng đầu, nhìn thấy Hà Điền Điền chống nạnh đứng ngoài cửa bếp đang nổi giận đùng đùng nhìn anh ta.

“Đùa chút thôi mà.” Anh ta đáp.

Hà Điền Điền đã phát hiện dấu chân trên ống quần Hàm Quang, cô tức giận: “Đùa thì có thể đá người khác à? Hay là em cũng đá anh vài cái nhé?”

“Nhưng nó không phải người.”

“Mặc kệ anh ấy có phải người hay không, anh không được bắt nạt anh ấy!” Hà Điền Điền nói xong, một tay cướp Đậu Hà Lan về, một tay kéo Hàm Quang: “Đi thôi!”

Hàm Quang mấp máy miệng, Đậu Hà Lan lập tức biến về hình quả trứng, Hà Điền Điền thuận tay nhét vào túi Hàm Quang.

Buổi tối hai người ngồi tàu điện về nhà.

Tàu điện hai tầng, tầng hai là tầng trống, gió đêm thổi vù vù, xe lướt nhanh đi, bỏ lại đèn đường rực rỡ sau lưng.

Hà Điền Điền ngẩng đầu nhìn vài ngôi sao toả ánh sáng nhàn nhạt trên bầu trời, tâm trạng không tồi: “Ngày mai được phát lương rồi.”

“Hà Điền Điền.” Hàm Quang bỗng nhiên gọi cô.

“Hả?”

“Cảm ơn cô.”

Hà Điền Điền vui vẻ: “Ôi ôi, cuối cùng anh cũng nói được tiếng người rồi.”

Hàm Quang nắm tay cô, kéo đến gần mình. Sau đó anh nhắm mắt cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô.

Hà Điền Điền nhìn hai mắt anh đang nhắm lại, dưới đèn đường đêm bỗng trở nên cực kỳ dịu dàng, trong khoảnh khắc đó cô suýt nữa quên Hàm Quang là người máy.

Hà Điền Điền hơi mất tự nhiên, cô rút tay về: “Đừng buồn nôn như vậy.”

Hàm Quang nghiêng đầu đánh giá cô: “Xấu hổ à?”

“Không phải!”

“Lúc cô hôn tôi, tôi có ngại đâu.”

“Anh câm miệng…” Hà Điền Điền bất đắc dĩ, nhanh chóng lảng sang đề tài khác: “Đậu Hà Lan đâu? Thả nó ra chơi với anh đi.”

“Nó không ở đây.”

“Không thể nào, chính tay tôi bỏ nó vào túi anh mà.”

“Ừ, sau đó tôi lại thả nó vào balo của anh họ cô.”

“Để làm gì?”

Anh không trả lời nguyên nhân mà chỉ nói tiếp: “Ngày mai nó sẽ tự về.”

Tuy rằng không đoán được Hàm Quang muốn làm trò gì, nhưng mà Hà Điền Điền đột nhiên thấy thông cảm với anh họ…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện