Hàm Quang

Chương 38


trước sau

[Hot topic hôm nay]: Nếu như đã kết hôn, vậy làm tình với người máy mô phỏng chân thực có tính là ngoại tình không nhỉ?

Chủ topic [Đa Lạp] như tiêu đề. Bạn trai cầu hôn rồi, hiện tại tôi hơi hoang mang.

[Bánh tart trứng đến một đánh một]: Không tính.

[Đại Cựu]: Chủ thớt lo lắng quá rồi. Người máy chỉ là một loại thiết bị gia dụng thôi… Cũng đâu phải người thật, sao lại nói là ngoại tình?

[Cháo đậu xanh]: Không tính là ngoại tình đâu… Nhưng người tư tưởng hơi bảo thủ sẽ không chấp nhận được việc kết hôn rồi mà vợ mình lại phát sinh quan hệ với người máy. Vấn đề này chủ thớt vẫn nên nói thẳng với bạn trai đi.

[Quả xoài dễ thương]: Không được coi là ngoại tình… Nhưng tôi thấy vài cặp vợ chồng, sau khi kết hôn đều sẽ bán người máy mô phỏng chân thực đi.

[Ni cô khuê các] trả lời [Quả xoài dễ thương]: Sau đó thì sao?

[Quả xoài dễ thương] trả lời [Ni cô khuê các]: Sau đó, thật ra cuộc sống sau khi kết hôn cũng không hài hòa cho lắm… (cười khóc)

[Chăn bông] trả lời [Quả xoài dễ thương]: Ha ha ha chó độc thân cảm thấy được an ủi!

[Lá sen Hà Điền Điền]: Run run tay, kiếm điểm tích lũy (yeah).

[Xin hãy gọi tôi là đồ đáng yêu] trả lời [Lá sen Hà Điền Điền]: Bắt được Hà Đại Đại rồi!

[Không đợi được đến lúc hừng đông] trả lời [Lá sen Hà Điền Điền]: Hà Đại Đại, sao bạn lại spam kiếm điểm tích lũy vậy, bạn thiếu điểm tích lũy lắm à?

[Linh Hề Mộ]: @Lá sen Hà Điền Điền Khi nào Hà Đại Đại định kết hôn thế?

[Lá sen Hà Điền Điền] trả lời [Linh Hề Mộ]: Hả?

[Linh Hề Mộ] trả lời [Lá sen Hà Điền Điền]: Sau khi kết hôn bạn có muốn bán người máy không?

[Lá sen Hà Điền Điền] trả lời [Linh Hề Mộ]: Run run tay, kiếm điểm tích lũy. (yeah)

[Lá sen Hà Điền Điền] trả lời [Linh Hề Mộ]: Ngại quá, lần này là thật sự run tay đó =.=

[Linh Hề Mộ] trả lời [Lá sen Hà Điền Điền]: Nếu bạn muốn bán Hàm Quang, vậy bán cho tôi đi, tôi mua giá gốc.

[Đa Lạp Đa] trả lời [Lá sen Hà Điền Điền]: Cho tôi đi!

[Suki] trả lời [Lá sen Hà Điền Điền]: Cho tôi cho tôi!

[Lá sen Hà Điền Điền] trả lời [Linh Hề Mộ]: Sao tôi phải bán Hàm Quang?

[Linh Hề Mộ] trả lời [Lá sen Hà Điền Điền]: Lỡ như chồng bạn không cho bạn giữ anh ấy thì sao?

[Lá sen Hà Điền Điền] trả lời [Linh Hề Mộ]: Không có đâu… Tôi không làm tình với Hàm Quang.

[Linh Hề Mộ] trả lời [Lá sen Hà Điền Điền]: (tạm biệt)

[Bánh xe lăn lộc cộc] trả lời [Lá sen Hà Điền Điền]: Có quỷ mới tin (tạm biệt)

[Người làm bánh tự do] trả lời [Lá sen Hà Điền Điền]: Ha ha (tạm biệt)

[Lâm Tô Văn] trả lời [Lá sen Hà Điền Điền]: Có quỷ mới thèm tin bạn. (tạm biệt)

[Xách bình nước]: Hà Đại Đại đã nói như thế, có lẽ nên tự mình vào chuồng heo đi. (tạm biệt)

Hà Điền Điền dở khóc dở cười đặt điện thoại xuống.

Buổi sáng Hàm Quang làm hủ tiếu gà. Vì một bát hủ tiếu này mà anh thức dậy rất sớm, tính toán thời gian thì hủ tiếu gà đã được nấu một lúc rồi, lúc Hà Điền Điền ăn sáng thì độ ấm vừa phải, không bị bỏng.

Lúc Hà Điền Điền đặt điện thoại xuống, Hàm Quang liếc nhìn màn hình điện thoại của cô. Cô sợ anh hiểu lầm, vội vàng nói: “Hàm Quang, anh yên tâm đi, cho dù tôi kết hôn thì cũng sẽ không bán anh đâu.”

Hàm Quang cũng không bị cô lừa, anh híp mắt hỏi: “Cô định kết hôn với ai?”

“Chưa nghĩ tới nữa.”

“Tạ Trúc Tâm?”

“Ôi, bây giờ chúng tôi còn chưa phải bạn trai bạn gái cơ mà.” Hà Điền Điền nhớ đến món quà sinh nhật hôm qua Tạ Trúc Tâm tặng thì hơi ngại ngùng.

Hàm Quang phớt lờ, hừ nhẹ một tiếng.

Vì vậy Hà Điền Điền vùi đầu ăn hủ tiếu gà, lúc cô ăn được một nửa thì Hàm Quang đột nhiên nói: “Con người chỉ có thể kết hôn với con người sao?”

Hà Điền Điền húp trượt một phát làm sợi hủ tiếu dính trên khóe miệng, cô vừa ăn vừa thờ ơ đáp: “Nên nói thế nào nhỉ, con người không kết hôn với con người, chẳng lẽ muốn kết hôn với chó…”

“Con người có thể kết hôn với người máy không?”

“Đương nhiên không thể.”

Hà Điền Điền ăn sạch bát hủ tiếu gà, nước cũng húp cạn. Ăn sáng xong, cô thay quần áo trang điểm, đến tủ đầu giường tìm quà tối hôm qua được tặng, nhưng tìm một lúc lâu vẫn không thấy.

Cô sờ đầu, khẽ lẩm bẩm: “Lạ nhỉ, hôm qua để ở chỗ này mà.”

Lại lục lọi thêm một lúc, cô cao giọng hỏi: “Hàm Quang! Anh có thấy cái kẹp tóc của tôi không?”

“Kẹp tóc nào?” Hàm Quang thản nhiên đi đến cửa phòng ngủ, ôm cánh tay nhàn nhã nhìn cô.

“Chính là quà sinh nhật tối hôm qua Tạ Trúc Tâm tặng tôi, một chiếc kẹp tóc đá Tinh Trần.”

“Không thấy.”

Hà Điền Điền nghi ngờ nhìn anh: “Thật không, hay là anh giấu rồi?”

Hàm Quang cười mỉa: “Đồ vật xấu như vậy, tôi lấy để làm gì?”

“Xấu chỗ nào? Anh anh anh, đến quà sinh nhật mà anh còn không tặng tôi, còn không biết xấu hổ nói quà người ta tặng xấu.”

Hàm Quang đắc ý: “Cả người tôi đều là của cô, cô còn muốn tôi tặng gì nữa?”

Hà Điền Điền ngẩn người, không biết phản bác anh như thế nào. Cô gãi đầu: “Được rồi được rồi, tôi đi làm đây, khi nào về sẽ tìm lại.”

Bước chân cô hơi vội vàng, cũng không biết vì sao bản thân lại chột dạ.

Hà Điền Điền cầm lấy túi rồi mở cửa ra, đột nhiên nhìn thấy một người đứng ngoài cửa. Dáng người của người nọ cao gầy, mặt không cảm xúc, bất động, đột nhiên xuất hiện trước mặt cô giống như cương thi, cô sợ tới mức hét lên một tiếng.

Hà Điền Điền giống như con mèo xù lông vội vã lùi về phía sau hai bước, vỗ ngực, “Làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết… Phương Hướng Bắc, anh có bệnh hả?”

“Cương thi” ngoài cửa đúng là Phương Hướng Bắc.

Phương Hướng Bắc vẫn thản nhiên đứng đó, anh ta đưa tay lên vỗ: “Tiểu Phong.”

Người máy Tiểu Phong kéo hai cái túi du lịch to đùng đi đến trước cửa nhà Hà Điền Điền: “Đến ngay đây.”

Không gian nhỏ hẹp trước cửa bị chặn.

Hà Điền Điền không hiểu bọn họ đang muốn làm gì, cô chỉ vào Phương Hướng Bắc, nhấn mạnh một lần nữa: “Anh có bệnh hả?”

Phương Hướng Bắc chỉ huy Tiểu Phong kéo túi du lịch vào trong nhà cô, sau đó anh ta cũng đi tới, ngồi xuống ghế sofa, ngẩng đầu vắt chéo chân, nói, “Tôi nghĩ thông suốt rồi. Tuy tôi không có cách nào đưa G001 về phòng thí nghiệm, nhưng vì suy nghĩ đến sự an toàn của tất cả mọi người, tôi phải chú ý tỉ mỉ từng cử động của cậu ta.”

“Cho nên?”

“Cho nên tôi quyết định ở lại nhà của cô.”

Hà Điền Điền bị cách chuyển hướng câu chuyện đầy thần thánh này làm cho ngu người luôn.

Phương Hướng Bắc chỉ tay vào Hàm Quang, dùng ánh mắt lên án nhìn chằm chằm vào Hà Điền Điền, nói: “Tôi bỏ ra hơn bốn mươi tỷ vì cậu ta. Quan trọng nhất không phải là tiền… mà tôi đã tốn hơn mười năm cho cậu ta. Mười năm! Đời người được mấy cái mười năm? Con mẹ nó, toàn bộ thanh xuân của tôi đều quăng hết lên tên người máy này, còn Tiểu Phong nữa, ngay cả mạng cũng đặt vào. Bây giờ chân cậu ta dài lại dễ chạy trốn. Cái cô hưởng thụ đều là nhờ thanh xuân và tiền bạc của tôi, anh em tôi dùng tính mạng để đổi lấy trí tuệ nhân tạo cao cấp, cuối cùng ngay cả chút quyền lợi theo dõi cũng không thể cho tôi sao?”

“Tôi…”

Hàm Quang: “Điền Điền, đừng để ý anh ta, anh ta đang tỏ vẻ thảm hại để được đồng tình đấy.”

Phương Hướng Bắc: “Cái gì gọi là tỏ vẻ thảm hại? Bây giờ tôi còn chưa đủ thảm sao?”

Hà Điền Điền xua tay: “Các anh đừng ầm ĩ nữa… Phương Hướng Bắc, tuy tôi rất thông cảm cho anh, rất thấu hiểu cho anh, nhưng thật sự anh không thể ở nhà tôi được. Tôi là một cô gái độc thân, nhà lại nhỏ, bất tiện lắm…”

“Dù sao tôi cũng không đi.”

Hà Điền Điền hơi đau đầu, không biết nên khuyên anh ta thế nào, lúc này Hàm Quang lên tiếng: “Hà Điền Điền, đi làm trước đi.”

Cô liếc nhìn thời gian, hay lắm, lại bị muộn rồi. QAQ

Hàm Quang: “Cô đi làm đi. Ở đây giao cho tôi. Tôi sẽ khiến anh ta rời khỏi đây.”

Hà Điền Điền hơi lo lắng, sợ Phương Hướng Bắc bắt nạt Hàm Quang. Bối rối một lúc, Hà Điền Điền nói: “Hàm Quang, nếu như anh ta bắt nạt anh, anh hãy gọi điện thoại cho tôi, hoặc báo cảnh sát trước cũng được,

cảnh sát ứng phó nhanh hơn tôi.”

Hàm Quang khẽ gật đầu.

Sau khi Hà Điền Điền rời đi, Hàm Quang nói với Phương Hướng Bắc: “Chúng ta có thể thêm phương thức liên lạc. Như vậy lúc anh muốn tìm tôi thì có thể gửi tin nhắn cho tôi.”

Phương Hướng Bắc lặng lẽ nhìn anh: “Cậu đang dụ dỗ tôi đấy hả…”

“Không phải.”

“Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng muốn ở đây.”

“Anh không thể ở đây được, nhưng anh có thể ở đối diện nhà tôi, chỉ cách một cánh cửa, anh muốn quan sát tôi cũng thuận tiện.”

Phương Hướng Bắc không thèm thắc mắc về hai chữ “nhà tôi” này. Chính anh ta cũng biết ép mình bước vào nhà một cô gái độc thân thì hơi quá đà, nghe Hàm Quang nói vậy, anh ta hỏi: “Nhà đối diện đang cho thuê à?”

Hàm Quang gật đầu một cái, “Xem là thế đi.”

“Cái gì gọi là “Xem là thế đi”? Nghe kiểu này tôi lại lo lắng đó!”

Hàm Quang kể về hoàn cảnh của Manh Manh cho anh ta, sau đó nói: “Cho nên nhà đó luôn để trống.”

Phương Hướng Bắc nghe xong còn rất vui vẻ.

Hàm Quang: “Tôi biết mật khẩu nhà đó. Tôi có thể nói mật khẩu cho anh biết, nhưng muốn vào phải trả tiền thuê nhà.”

Phương Hướng Bắc cười ha ha, sao có thể để Hàm Quang tùy ý bố trí được. Anh ta xua tay, hung dữ nhướng mày: “Giải loại khóa mật mã này chỉ là chút tài lẻ, tôi làm được.”

Hàm Quang cũng cười ha ha: “Không nghe lời tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Phương Hướng Bắc: =.=

Cuối cùng anh ta vẫn thỏa hiệp, chẳng qua là trả tiền thuê nhà thôi mà, bố mày có tiền nhé!

Phương Hướng Bắc hỏi Hàm Quang: “Tiền thuê nhà bao nhiêu?”

“Nhà tôi hơi nhỏ, mỗi tháng thuê hai vạn, cho anh thuê cũng lấy hai vạn.”

Số lượng tiền bạc đối với Phương Hướng Bắc chỉ có từ ngàn vạn trở lên mới có khái niệm so sánh cụ thể, còn mấy thứ trên dưới một trăm vạn thì… cảm giác đều như nhau. Lúc nghe thấy con số Hàm Quang nói, anh ta cũng không nghĩ nhiều, gật đầu: “Được, số tài khoản là gì, tôi chuyển khoản cho cậu.”

“Không muốn chuyển khoản, tôi cần tiền mặt.”

“Nhiều năm rồi tôi chưa thấy tiền mặt…”

“Tôi cần tiền mặt.”

“Được được được.” Phương Hướng Bắc bất đắc dĩ lầm bầm, “Tôi thật sự bị nước vào não rồi mới có thể nghiên cứu ra loại người thần kinh như cậu… Vì sao cậu nhất định phải lấy tiền mặt?”

“Tài khoản thanh toán tôi dùng là do Điền Điền mở cho.”

“Cho nên?”

“Cho nên đàn ông cần có tiền riêng.”

Phương Hướng Bắc lắc đầu nhìn anh, “Tôi từng cảm thấy Tiểu Phong nhà chúng tôi là vì khoa học mà chết, cái chết nặng như núi Thái Sơn. Nhưng bây giờ nhìn cậu, có vẻ cậu ta hẳn là bị trêu chọc đến nỗi tức chết, thật ra cái chết của cậu ta nhẹ như lông hồng!”

Hàm Quang không thèm quan tâm đến Phương Hướng Bắc. Anh để Manh Manh mở cửa nhà, chỉ huy Tiểu Phong chuyển hành lý, sau đó giống như quét rác đuổi Phương Hướng Bắc ra khỏi cửa.

Tuy rằng nhiều năm không có người ở nhưng nhà này vẫn được dọn dẹp rất tốt, rất sạch sẽ, cũng không có mùi ẩm mốc. Phương Hướng Bắc vừa vào cửa thì thấy một người máy quản lý gia đình ăn mặc giống như gấu trúc đi đến, cánh tay máy móc giơ lên: “Hoan nghênh đến chơi! Tôi là Manh Manh, rất hân hạnh được phục vụ ngài!”

Giọng nói Manh Manh được thiết kế như bé gái bốn, năm tuổi, còn hơi bập bẹ, nghe rất đáng yêu.

Phương Hướng Bắc cảm thấy rất được, anh ta ngồi xổm xuống, sờ đầu Manh Manh: “Gọi bố đi nào!”

Manh Manh: “Chú không phải là bố.”

Phương Hướng Bắc vui vẻ trêu chọc nó: “Ồ? Vậy chú là ai?”

Manh Manh: “Gay.”

Phương Hướng Bắc cảm nhận được sự ác ý đến từ thế giới này.

Buổi sáng, Hà Điền Điền vội vàng gọi xe, cuối cùng cũng không muộn, bảo vệ được tiền thưởng tháng này.

Buổi sáng ký một biên lai xong, buổi chiều lại không có khách hàng tiềm lực để tiếp đãi. Cô chơi điện thoại một lúc, thấy một tin tức thú vị nên tiện tay chuyển cho Tạ Trúc Tâm.

Hà Điền Điền: “[chuyển tiếp] Tổ chức thần bí xâm nhập hệ thống dân chính, xuyên tạc điều kiện đăng ký kết hôn. Ôi chúa ơi, người máy cũng có thể kết hôn á?”

Tạ Trúc Tâm: …

Hà Điền Điền: “(đập bàn cười) Nghe nói nhân viên văn phòng nhất thời sơ suất dính phải, hôm nay có một cô gái đăng ký, giới tính đổi thành “người máy”. May là bây giờ đã sửa xong hệ thống.”

Tạ Trúc Tâm: “Ai lại nhàm chán như vậy?”

Hà Điền Điền: “Không rõ lắm. Trên mạng đều đồn là liên minh phản AI hành động vì nghệ thuật, mục đích là châm biếm con người, để cho mọi người cảnh giác với người máy.”

Tạ Trúc Tâm: “Logic kiểu gì vậy…”

Hà Điền Điền: “Ha ha lộn xộn thật đấy. Anh đang bận hả?”

Tạ Trúc Tâm: “Vừa họp xong. Hừm… sếp gọi tôi rồi. Nói chuyện sau nhé.”

Hà Điền Điền: “Được được, mau đi đi, nói chuyện sau.”

Tạ Trúc Tâm tưởng Phương Thành Tứ gọi mình tới để bày tỏ bất mãn chuyện hôm qua anh ta về sớm, nào biết trên mặt vị sếp này lại không có ý trách cứ, ngược lại trong mắt có vài phần thăm dò, lặng lẽ nhìn Tạ Trúc Tâm. Nhìn một lúc, Phương Thành Tứ khéo léo hỏi anh ta: “Cậu với Hà Điền Điền… Là thật à?”

Tạ Trúc Tâm hơi sửng sốt, anh ta đẩy kính, khẽ mỉm cười: “Đúng là tôi đang theo đuổi cô ấy.”

“Tôi tưởng cậu tiếp cận cô ta chỉ vì thăm dò cô ta.” Phương Thành Tứ vẫn không cam lòng, bị một con nhóc dùng phương thức phim ảnh đùa giỡn cực kỳ nực cười như vậy làm anh ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Tạ Trúc Tâm lắc đầu, xuyên qua mắt kính, anh ta lạnh nhạt nhìn Phương Thành Tứ: “Sếp à, không lẽ anh lại muốn đến nhà cô ấy lắp camera lần nữa?”

Phương Thành Tứ giống như cười mà không phải cười liếc anh ta: “Không nỡ à?”

Tạ Trúc Tâm thở dài.

“Được rồi, cậu yên tâm đi.” Phương Thành Tứ nhìn vẻ mặt không nỡ để người trong lòng chịu oan ức mà buồn nôn, anh ta xua tay, nói: “Chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa. Nhưng trước đây cô ta sai là sự thật, bây giờ có một cơ hội lấy công chuộc tội.”

“Hả?”

Phương Thành Tứ đưa một xấp văn kiện cho Tạ Trúc Tâm: “Bảo cô ấy ký cái này.”

Tạ Trúc Tâm nhận lấy văn kiện, anh ta nhìn một chút, sau đó cong môi cười: “Sếp đúng là biết làm ăn.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện