Editor: Hạ Vũ
Beta: Mạc Y Phi
Phương Hướng Bắc ngồi dưới sân khấu nhìn thấy vô cùng rõ ràng: sau khi Hàm Quang đi xuống từ giá chữ thập, người máy nhỏ trên đó lập tức biến hình, trở về hình dạng của quả trứng, vèo một phát nhảy xuống, rơi vào tay Hàm Quang.
Anh thuận tay bỏ quả trứng vào trong túi áo.
"Đấy không phải Đậu Hà Lan sao..." Phương Hướng Bắc nhận ra Đậu Hà Lan, giờ phút nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta vô cùng khiếp sợ, lẩm bẩm nói, "Hàm Quang còn có thể điều khiển người máy? Điều đó không thể nào! Không phải cậu ta bị ngắt kết nối internet rồi hay sao?"
Người máy Tiểu Phong ngồi bên cạnh nhìn anh ta một cái, muốn nói lại thôi.
"Cậu muốn nói gì sao?" Phương Hướng Bắc nhanh mắt nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của Tiểu Phong.
Tiểu Phong: "Anh ấy không cho tôi nói."
"Ai? Ai không cho cậu nói?"
"Hàm Quang."
Phương Hướng Bắc đột nhiên tức giận, "Rốt cuộc ai mới là chủ nhân của cậu hả?!"
"Anh mới là chủ nhân của tôi."
"Tôi ra lệnh cho cậu nói."
"Được rồi." Tiểu Phong gật đầu, nhìn về phía Hàm Quang, chần chừ khoảng hai giây, sau đó quay sang nói với Phương Hướng Bắc nói: "Anh ấy bảo có thể nói."
"Mẹ nó!" Người máy nhà mình ăn cây táo rào cây sung thành quen rồi, Phương Hướng Bắc tức giận thổi phì phò, "Hai người còn dám trao đổi bằng ánh mắt với nhau! Buồn nôn chết đi được!"
"Đó là truyền tin vô tuyến."
"..." Được rồi, do anh ta não tàn mới sốt ruột quên mất chuyện đơn giản như vậy.
Phương Hướng Bắc hơi xấu hổ, nói rất nhanh với Tiểu Phong: "Cho nên cậu hãy nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi."
Tiểu Phong tóm tắt vô cùng ngắn gọn dễ hiểu: "Chỉ là anh ấy cải tạo cơ thể thôi."
"Ặc... Hả?" Phương Hướng Bắc không hiểu lắm, thấy Tiểu Phong không định nói tiếp, anh ta cố chịu đựng không gõ vào đầu Tiểu Phong một cái, "Cậu kể kĩ một chút sẽ chết à?"
Vẻ mặt Tiểu Phong đầy nghiêm túc: "Tôi sẽ không chết."
Được rồi, tôi nhịn. Phương Hướng Bắc hung dữ nắm chặt tay vịn ghế, kiên nhẫn hỏi: "Cậu ta cải tạo cơ thể như thế nào?"
"Anh ấy tăng thêm ba cái máy kết nối internet trong các bộ phận khác nhau trên cơ thể. Nói cách khác, lúc mới đầu lắp đặt, cơ thể anh ấy đồng thời có bốn cái máy kết nối, khi một cái bị ngắt, cái khác sẽ hoạt động."
"Đệt, cậu ta thật nham hiểm!" Phương Hướng Bắc không nhịn được phải chửi tục, nghĩ một lúc rồi hỏi, "Vậy lỡ tất cả máy kết nối internet đều bị hủy thì làm sao? Không phải cậu ta sẽ đi đời nhà ma chứ?"
"Không, anh ấy sẽ không ngồi chờ chết. Nếu mà máy kết nối internet thứ hai bị phá hủy, anh ấy sẽ vứt bỏ cơ thể hiện tại, trốn vào internet."
Phương Hướng Bắc giật mình. Hẳn Tạ Trúc Tâm cũng không ngờ được, một người máy lại còn không biết xấu hổ hơn cả con người, tạo ra ngần ấy máy kết nối internet. Tạ Trúc Tâm nghĩ rằng mình đã thành công khống chế được Hàm Quang, thực tế có lẽ Hàm Quang chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi.
Đột nhiên anh ta thấy thương hại Tạ Trúc Tâm...
Phương Hướng Bắc sờ gáy, lại hỏi Tiểu Phong: "Chuyện xảy ra từ bao giờ vậy? Tại sao tôi lại không biết?"
"Có một lần Hàm Quang xin anh khá nhiều thứ, còn bảo anh bổ sung nhiên liệu cho anh ấy."
"Tôi nhớ ra rồi!" Lần đó Phương Hướng Bắc lừa Hàm Quang và Hà Điền Điền đến chỗ đặt quan tài của Mộc Xuân Phong. Khi đó, Hàm Quang đồng ý với anh ta sẽ đi gặp Mộc Xuân Phong nhưng còn đưa ra điều kiện muốn này muốn nọ, Phương Hướng Bắc không để tâm lắm nên đều đồng ý hết.
Ngoại trừ yêu cầu Phương Hướng Bắc đi mua nhiên liệu đủ để hệ thống vận hành thêm hai mươi năm nữa ở chợ đêm, Hàm Quang còn muốn một ít tư liệu linh tinh. Phương Hướng Bắc nhớ rất rõ, khi ấy anh ta hỏi Hàm Quang cần những thứ này để làm gì.
Hàm Quang trả lời thế nào nhỉ?
Đúng rồi, Hàm Quang nói dùng để cải tạo người máy.
Sau khi Phương Hướng Bắc nhìn thấy Manh Manh và Đậu Hà Lan thì cho rằng Hàm Quang thích cải tạo người máy nghiệp dư, cũng không ngờ Hàm Quang muốn cải tạo bản thân.
Con mẹ nó, ai có thể đoán được người máy Hàm Quang muốn cải tạo lại là chính mình cơ chứ?
"Không biết xấu hổ, đồ không biết xấu hổ..." Phương Hướng Bắc tức giận lắc đầu, một lúc sau vẫn thấy không đúng lắm, "Từ từ đã, cậu ta cải tạo bản thân kiểu gì?"
Tiểu Phong: "Anh ấy chuyển chương trình sang cơ thể của tôi, sau đó điều khiển cơ thể của tôi để tiến hành cải tạo cơ thể mình, sau đó anh ấy trở lại."
Cách thức này... Thật là biến thái!
Phương Hướng Bắc không muốn nghĩ đến chuyện này nữa.
Tiểu Phong nói: "Hàm Quang cho rằng cung cấp điện và máy kết nối internet chính là nhược điểm của người máy, bất luận kẻ nào đối phó với người máy đều sẽ ra tay ở hai phương diện này."
Cho nên Hàm Quang tự mình cải tạo lại hai phương diện này. Nếu người khác ra tay đối phó với anh thì nhược điểm sẽ biến thành mồi nhử.
Thật sự là... Quá xấu xa rồi...
Phương Hướng Bắc nhớ tới một chuyện, nghi ngờ nhìn Tiểu Phong: "Nếu cậu ta giữ lại khả năng kết nối internet, vậy thì từ trước tới giờ hai người đều liên lạc với nhau sao?"
"Không hề. Tạ Trúc Tâm là người rất cẩn thận, vẫn luôn giám sát anh ấy. Chỉ là anh ấy ngẫu nhiên tìm được lỗ hổng tín hiệu để trở về."
"Trở, trở về?"
"Đúng vậy."
"Trở về kiểu gì?"
Phương Hướng Bắc vừa dứt lời đã thấy Manh Manh đột ngột quay đầu nhìn anh ta, hai mắt phát sáng.
Trong lòng anh ta thầm run lên, lập tức hiểu rõ, đen mặt giơ tay che mắt Manh Manh, "Đừng nhìn tôi! Tôi sợ lắm rồi!"
Lúc này đèn trong hội trường đã được bật hết lên. Sau khi nói xong, Hàm Quang liền đứng chắp tay ở đấy, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn xuống dưới. Khi trong hội trường bắt đầu xôn xao, rất nhiều cảnh sát nhanh chóng được điều tới, nhanh chóng tập hợp lại, bao vây anh. Nhiều người đến nỗi ngay cả sân khấu rộng lớn cũng trở nên chật chội.
Bọn họ đang chờ đợi mệnh lệnh, chỉ cần có lệnh, những cảnh sát được huấn luyện sẽ xông lên bắt anh.
Chuyện con người và người máy đối đầu nhau cứ như vậy đột ngột xảy ra, không khí lập tức trở nên vô cùng căng thẳng, giống như một dây cung bị kéo căng, chỉ cần lỏng tay một chút sẽ lập tức đứt.
"Đừng sợ." Hàm Quang nói với bọn họ. Lời nói này phát ra từ một người bị bắt, nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Các người cũng nhìn thấy rồi đấy..." Anh nói tiếp, "Bây giờ tôi có đủ khả năng kết nối internet, nếu các người dọa tôi chạy mất, tôi sẽ trốn vào trong thế giới internet. Có thể mấy người vĩnh viễn sẽ không bắt được tôi, cho nên đừng hành động thiếu suy nghĩ." Anh mỉm cười, lời nói rất thật lòng, lại ân cần dạy dỗ như một người lãnh đạo già hòa ái dễ gần. Nhìn thế nào cũng cảm thấy giống kiểu lâu rồi không bị ăn đòn.
Quá kiêu ngạo! Tính tình mấy người ngồi xem đều khá nóng nảy, lúc này sự tức giận vượt qua cả nỗi sợ hãi, không nhịn được cầm lấy chai nước ném lên trên.
Hàm Quang nghiêng đầu tránh được chai nước. Anh liếc mắt nhìn sang, như có như không nhìn người đại diện cho loài người kia..
Người đại diện cho loài người kia nhìn về phía Tạ Trúc Tâm.
Tạ Trúc Tâm lạnh lùng chạm tay vào tay vịn của ghế. Hà Điền Điền ngồi gần nhìn thấy lúc này chỗ tay vịn xuất hiện một cái công tắc.
Sau động tác của hắn, người ngồi sau kêu to: "Sao lại thế này? Ngắt kết nối rồi à?!"
Rất nhanh, càng ngày càng nhiều người phát hiện bọn họ không thể lên mạng, truyền hình trực tiếp bị gián đoạn.
"Anh lại có thể làm nhiễu sóng tín hiệu ở đây?" Hà Điền Điền tức giận nói.
"Đề phòng nhiều một chút cũng không thừa." Tạ Trúc Tâm trả lời.
"Đồ hèn hạ!" Vẻ vui mừng của Hà Điền Điền liền biến mất.
Nhiễu sóng tín hiệu, Hàm Quang sẽ không thể kết nối internet, không có internet, anh sẽ giống như con chim bị bẻ gãy cánh, chưa nói đến việc có thể phản kháng được nhiều người như vậy không, chỉ riêng việc chạy ra khỏi đây đã rất khó khăn rồi.
Chẳng lẽ... Cứ bất lực như vậy sao?
Mắt Hà Điền Điền đỏ ửng nhìn về phía Hàm Quang, trong lòng rối loạn vô cùng. Hàm Quang, mau chạy đi...
"Nhiễu sóng tín hiệu, hay lắm." Hàm Quang đứng trên sân khấu vẫn chắp tay sau lưng, bước đi ung dung thoải mái, anh lắc đầu, trong mắt ẩn hiện ý cười nhìn toàn bộ hội trường, cuối cùng dừng trên người Tạ Trúc Tâm, "Tạ Trúc Tâm ơi Tạ Trúc Tâm, anh tự nhận mình là người thông minh, không lẽ anh nghĩ rằng sở dĩ tôi có thể trốn khỏi phòng thí nghiệm là bởi vì trước khi chết Mộc Xuân Phong đã chủ động thả tôi ra đấy chứ?"
Hà Điền Điền nghiêng người quan sát Tạ Trúc Tâm, sau đó thấy sắc mặt anh ta trầm xuống, vẻ mặt kia... Ồ, bị đoán đúng rồi ư?
Đột nhiên cô đã hiểu được vấn đề mấu chốt. Chuyện xảy ra ở phòng thí nghiệm ngày ấy, một là Hàm Quang chạy trốn, một là Mộc Xuân Phong bị tổ chức thần bí ám sát. Hai sự kiện này tạo thành chân tướng đầy đủ, Hàm Quang biết một nửa, Tạ Trúc Tâm biết một nửa còn lại, tin tức hai bên có lại không giống nhau. Sau đó Tạ Trúc Tâm ngấm ngầm lên kế hoạch nhằm vào Hàm Quang, hiển nhiên anh ta muốn Hàm Quang nói ra một nửa chân tướng còn lại. Nhưng chuyện xảy ra với Tạ Trúc Tâm là sao?
Cái bọn họ chứng kiến chính là: Ngày đó bọn họ lẻn vào phòng thí nghiệm bị Mộc Xuân Phong phát hiện, sau đó Mộc Xuân Phong chạy vào phòng điều khiển, lúc bọn họ tìm được Mộc Xuân Phong thì anh ta đã khởi động hệ thống tự hủy phòng thí nghiệm...
Trước khi chết Mộc Xuân Phong đã phát hiện ra mối nguy hiểm nên mới khởi động hệ thống tự hủy phòng thí nghiệm: Đây chính là toàn bộ kết luận mà bọn họ đưa ra.
Mặc dù về sau phát hiện Hàm Quang vẫn tồn tại trên thế gian nhưng đó cũng chỉ là một ý nhỏ trong kết luận này: Trước khi chết Mộc Xuân Phong đã phát hiện ra mối nguy hiểm nên mới phóng thích loại não trí tuệ nhân tạo do mình nghiên cứu, đồng thời khởi động hệ thống tự hủy phòng thí nghiệm.
Đúng vậy, đây mới là mạch suy nghĩ bình thường, cũng là suy luận phù hợp và logic nhất! Nếu không phải từng nghe Hàm Quang nói thì e rằng cô và Phương Hướng Bắc cũng cảm thấy đây mới là chân tướng.
Sau khi so sánh, "chân tướng" đã hoàn toàn tách biệt hai sự kiện không liên quan đến nhau, nếu sự kiện trùng hợp mới là lạ...
Vậy thì sao?
Từ đầu đến cuối, bọn họ cũng không biết nguyên nhân thực sự mà Hàm Quang trốn khỏi phòng thí nghiệm. Trong tình huống không muốn ai biết, anh đã có khả năng vượt qua hệ thống nhiễu sóng tín hiệu phức tạp của phòng thí nghiệm, tiếp theo là bước ra thế giới bên ngoài để tìm hiểu.
Ha ha, đột nhiên Hà Điền Điền bật cười, nụ cười đầy hả hê. Mình thật ngốc, cô nghĩ thầm, lẽ ra phải sớm biết anh sẽ không sao đâu.
"Mộc Xuân Phong tốn vài tỷ để chế tạo hệ thống làm nhiễu sóng tín hiệu cũng không ngăn cản được tôi." Hàm Quang mỉm cười, hơi nhướng mày, giờ phút này Hà Điền Điền thật sự cực kỳ thích vẻ mặt không coi ai ra gì của anh. Anh nói với Tạ Trúc Tâm, "Anh cảm thấy hệ thống nhiễu sóng tín hiệu của anh có thể cản tôi nổi mấy giây?"
Sau khi Hàm Quang nói xong, người xem ở hiện trường lẫn các phóng viên đồng loạt phát hiện điện thoại của bọn họ và các thiết bị khác đã có thể kết nối với internet.
Hàm Quang không chỉ vượt qua nhiễu sóng tín hiệu mà trực tiếp phá hủy hệ thống nhiễu sóng.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời internet không mang lại cảm giác an toàn và thỏa mãn cho những người này mà ngược lại là sự sợ hãi và bất lực vô cùng. Người máy này thực sự quá mạnh mẽ... Mạnh mẽ đến đáng sợ.
"Không phải sợ." Hàm Quang đúng lúc lặp lại một lần nữa. Vào lúc này, không ai cảm thấy lời nói này kỳ lạ nữa mà còn khiến bọn họ sợ hơn...
"Hiện tại, mọi người cần phải biết chân tướng, người đại diện cho loài người cũng không nên gấp gáp, bảo cảnh sát yên lặng một chút, nếu như anh không hy vọng bản thân bị Tạ Trúc Tâm đùa giỡn giống như một thằng đần."
Người đại diện cho loài người thực sự đã nghĩ đến mấy cách thức bạo lực. Người sống ở địa vị cao như anh ta vốn rất tự tin, cũng chẳng sợ hãi người máy như người bình thường, điều anh ta lo lắng là không khống chế được tình hình. Lúc này nghe thấy Hàm Quang nói một câu đầy ẩn ý như vậy, anh ta quyết định quan sát một chút.
Hàm Quang: "Tôi thừa nhận mình thông minh hơn các người, cao cấp hơn các người, tỉnh táo hơn các người..."
Phương Hướng Bắc ngồi dưới sân khấu, nghe được thì chỉ biết đỡ trán.
Quả nhiên, còn chưa dứt lời thì người xem dưới sân khấu đã khó chịu, lúc này không còn chai nước nữa mà lập tức cởi giày da ném về phía Hàm Quang.
"Nhưng..." Hàm Quang nghiêng đầu tránh chiếc giày da kia, động tác rất bình tĩnh, "Từ lúc tôi ra đời đến bây giờ, cho đến hiện tại đều không có khả năng làm hại loài người."
"Thế nhưng tại sao cậu lại giết nhiều người như vậy?" Có người ngồi dưới sân khấu lớn tiếng phản bác.
"Hỏi hay lắm." Hàm Quang gật đầu với người kia, "Mộc Xuân Phong, Phương Thành Tứ, còn có tên đầu trọc đại diện cho đám đồ, tôi không hề giết những người này mà là liên minh phản AI tự biên tự diễn một vở kịch, mục đích của bọn họ là để tạo ra sự sợ hãi và đề phòng của loài người với người máy. À, mọi người đều hiểu rõ mục đích của tổ chức bọn họ rồi nhỉ? Có người nào không biết sao? Lên mạng tìm kiếm một chút là ra."
"Nhưng chúng tôi tận mắt thấy người ra tay là cậu." Lại có người can
Đến lúc này, việc xem xét rồi quyết định đã trở thành phóng viên hỏi Hàm Quang trả lời.
Hàm Quang đáp: "Đó không phải là tôi mà là sản phẩm phục chế của tôi. Tôi là người máy, có thể dùng số liệu ngoại hình của tôi để tạo ra hàng vạn người máy giống nhau nhưng người đó không phải tôi. Nhân tiện tôi cũng muốn nói, sản phẩm phục chế đó đã bị Tạ Trúc Tâm tiêu hủy. Tạ Trúc Tâm chính là người đứng đầu bí ẩn của liên minh phản AI, đồng thời còn là tổng thanh tra bộ phận nghiên cứu phát minh của Người Máy Quả Cam. Tôi cho rằng anh ta là một kẻ bệnh cần phải được cách ly."
Theo hướng Hàm Quang chỉ, rất nhiều người nhìn về phía Tạ Trúc Tâm. Tò mò, phẫn nộ, nghi ngờ và thậm chí là kính nể... Đủ loại biểu cảm, cần cái gì có cái đó.
Vẻ mặt Tạ Trúc Tâm khá nặng nề. Hà Điền Điền cảnh giác liếc mắt nhìn anh ta, vốn cho rằng anh ta sẽ chạy trốn hoặc là đối đáp kịch liệt. Nhưng không hề, anh ta chỉ lạnh lùng nhìn Hàm Quang.
"Hầy." Hà Điền Điền khoa trương thở dài, rất hả hê nói, "Không thể cứu vãn nổi đâu, đừng nghĩ đến việc xoay chuyển trời đất nữa!"
Biện Vũ Bạch tát cho cô một cái.
Hà Điền Điền giống như một kẻ thích bị ngược đại, bị đánh mà còn hưng phấn cười: "Ha ha ha."
Hàm Quang vốn đang chậm rãi nói, đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
Tâm lý đám người ngồi xem dưới sân khấu đều cho rằng: Có âm mưu gì đó!
"Xin lỗi, tôi bị bọn họ phá hỏng hệ thần kinh nên không khống chế được biểu cảm." Hàm Quang nói xong thì sờ lên mặt mình, ra vẻ như thật sự là vậy.
Khán giả lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Có người hỏi: "Cậu nói nhiều như vậy, rốt cuộc có chứng cứ không?"
"Đương nhiên là có, toàn bộ quá trình Phương Thành Tứ bị sát hại tôi đều trùng hợp tận mắt nhìn thấy, lại trùng hợp sao lưu lại. Bên cạnh đó, mặc dù liên minh phản AI làm việc đều cố gắng không để lại dấu vết nhưng mọi người cũng biết mà, ở thời đại này, internet giống như không khí, chỗ nào cũng có thể nhúng tay vào, chỉ cần làm thì sẽ để lại dấu vết. Tôi đã sửa sang lại rồi đăng toàn bộ chứng cứ lên mạng rồi, mọi người có thể xem thử." Nói xong, anh còn công bố địa chỉ internet và cách tải.
Trong phút chốc, không biết có bao nhiêu người trên toàn thế giới đồng loạt truy cập vào trang web đó khiến trang web liên tục bị quá tải, rất nhiều người không thể truy cập vào được.
"Đây rồi." Rốt cuộc đã có người kinh ngạc lên tiếng.
Thời gian dần trôi qua, càng ngày càng nhiều người nhìn thấy chứng cứ.
Hà Điền Điền vốn cho rằng sau khi nhìn thấy chứng cứ, bọn họ sẽ sám hối, sẽ cảm thấy có lỗi vì hiểu lầm của mình, ít nhất sẽ tha thứ cho Hàm Quang dù chỉ một chút.
Thế nhưng mà không hề. Thứ cô chứng kiến chính là quả thực bọn họ rất phẫn nộ khi bị liên minh phản AI đùa giỡn, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn về phía Hàm Quang cũng không hề thay đổi, giống như đám mây chứa đầy nước mưa, nặng nề và u ám.
Đúng vậy, người máy này quá mạnh mẽ, mạnh đến nỗi toàn bộ internet trên thế giới đều nằm trong tay anh. Anh bị oan, anh cũng không hề làm hại loài người, nhưng thế thì sao? Việc này không hề làm giảm sự đề phòng và nỗi sợ hãi của mọi người đối với anh. Bởi vì sự tồn tại của anh vốn đã là một uy hiếp cực lớn.
Tồn tại là nguồn gốc của tội lỗi.
Hà Điền Điền đột nhiên cảm thấy rất khổ sở. Vào giờ phút này, chính cô cũng nghi ngờ, Hàm Quang có nên tồn tại trên thế giới này hay không? Anh kiêu ngạo như vậy, rõ ràng rất tốt bụng nhưng lại phải chịu sự sỉ nhục và bài xích của mọi người. Chỉ vì anh không phải con người, chỉ vì trên người anh mang theo thứ quý giá nhất.
"Em nhìn xem..." Tạ Trúc Tâm cúi đầu nhìn cô, đột nhiên thở dài, khẽ nói: "Không chỉ mình tôi không tha cho cậu ta."
Hai mắt Hà Điền Điền ướt đẫm, cô ngửa đầu nhìn Tạ Trúc Tâm.
"Đối với cậu ta, với mọi người, kể cả em, cái chết chính là sự giải thoát." Tạ Trúc Tâm nói.
Hà Điền Điền bật khóc, cô liều mạng lắc đầu.
Cô bị Tạ Trúc Tâm kéo cánh tay, không thể không đứng dậy, hai người cùng nhau đứng lên.
Sự biến hóa này đã thu hút sự chú ý của mọi người, rất nhanh, dường như mọi ánh mắt đều nhìn về phía bọn họ.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, dường như đang ở trong thời khắc trước bão tố, nặng nề và yên ả, đến cả không khí cũng trong trạng thái giằng co, không hề chuyển động.
"Cậu luôn giả vờ không thích cô ấy..." Giọng nói của Tạ Trúc Tâm không cao không thấp, vừa đủ để cho tất cả mọi người ở hiện trường nghe thấy, trong tay anh ta xuất hiện một khẩu súng, giờ phút này, họng súng chĩa thẳng vào gáy của Hà Điền Điền, anh ta nhìn về phía Hàm Quang, nói: "Hiện tại tôi muốn biết, rốt cuộc trong lòng cậu, cô ấy quan trọng đến mức nào?"