Hàm Răng Ngọt Ngào

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ sau khi weixin mở ra cánh cổng thế giới mới để oán giận người khác, Nguyễn Kiều thường mắng Lâm Trạm đôi câu.

Điều thần kỳ chính là lời nói đầy vẻ tàn ác nhưng Đạo Minh Tự Lâm Trạm chưa từng nổi bão, giống như bạn bè thân thiết.

Cũng đành chịu, dù sao mỗi lần đều là Lâm Trạm tìm cô nói chuyện trước.

Tục ngữ nói đúng, người khơi gợi trước đáng bị dỗi. 

Thứ hai Nguyễn Kiều có tiết học tư duy.

Giáo viên môn tư duy tụng kinh giống như đang trong Phật đường, cứ lảm nhảm liên tục, chỉ còn thiếu cái mõ gõ mà thôi.

Đi học hai mươi phút, phòng học đã nằm ngủ gần hết, Hứa Ánh cũng thuộc một trong số đó, cô ấy ngủ xong tiết thứ nhất, còn định ngủ tiếp tiết thứ hai.

Nguyễn Kiều cũng hơi buồn ngủ, ghi bài xong, cô cúi đầu lướt weibo, lặng lẽ làm việc riêng.

Đúng lúc này, trên màn hình nhảy ra một thông báo nhắc nhở đến từ weixin của “Ớt Chỉ Thiên”.

Mở weixin ra, đập vào mắt là ảnh chụp màn hình Vương Giả Vinh Quang.

Ớt Chỉ Thiên: 【 Sadako muội muội, cậu giấu nghề quá há, thế mà cũng có chơi Vương Giả】

Ngay sau đó anh lại gửi ảnh chụp màn hình tiếp.

Ớt Chỉ Thiên: 【 Cái này tớ phải sắp xếp sao thế, có thể nằm trên Vương Giả không?】

Nguyễn Kiều yên lặng nhìn lướt qua, đồng thau tam, rốt cuộc tự tin đến từ đâu thế?

Mặt cô bất động trả lời tin nhắn.

Sadako không quên người đào giếng: 【 Vấn đề của cậu là do đọc sách thì không nhiều, nhưng lại nghĩ quá nhiều】

Nửa tiết học sau, Nguyễn Kiều đều tán gẫu cùng Lâm Trạm.

Đồng hồ sinh học của Hứa Ánh vẫn còn rất chuẩn, sắp tan học liền tỉnh dậy.

Khi cô ấy mơ màng xoa mắt ngồi dậy thì nhìn thấy Nguyễn Kiều đang cúi đầu, đánh chữ ở dưới bàn.

Hứa Ánh ngáp một cái, uể oải hỏi: “Kiều Kiều, chép bài rồi chưa?”

Nguyễn Kiều đáp lại, đưa quyển ghi chép đến trước mặt Hứa Ánh, sau đó tiếp tục đánh chữ.

Lúc này Hứa Ánh mới cảm thấy kỳ quái, “Kiều Kiều, cậu đang nói chuyện cùng ai thế? Bạn trai hả?”

Nguyễn Kiều khựng lại, cất di động, vội vàng lắc đầu. 

“Không có… Tùy tiện tâm sự thôi.”

Không biết tại sao, cô có hơi chột dạ.

Đúng lúc chuông tan học vang lên, Nguyễn Kiều nhẹ nhàng thở ra, đề tài xem như
bỏ qua.

***

Buổi tối thứ hai, bộ học tập sắp mở họp, Nguyễn Kiều lấy bảng kiểm tra tiết, nhìn lướt qua.

Biên Nguyệt cũng cầm bảng kiểm tra, sang đây ngồi bàn bạc với cô: “Nguyễn Kiều, ngày mai cậu đến tòa Tư Tiến kiểm tra tiết, tớ đến tòa Chí Thành nha, tớ cách tòa Chí Thành không xa lắm.”

Tòa Chí Thành, ngày mai lớp Hán ngữ đối ngoại có tiết ở trên tòa Chí Thành.

Nguyễn Kiều không nói gì, khẽ gật đầu đồng ý.

Nhưng trong lòng cô có chút nghi ngờ, cô đã xem lịch học trong trường chia sẻ trên app của cô ấy, tối ngày mai lớp Biên Nguyệt có tiết máy tính ở tòa Khoa học công nghệ.

Biên Nguyệt học xong tiết một tiết hai, lại đến kiểm tra tiết ba bốn của bộ phận Quốc tế, vậy phải đi từ tòa Khoa học công nghệ đến tòa Chí Thành.

Sao mà không xa lắm?

Rõ ràng tòa Tư Tiến ở ngay bên cạnh tòa Khoa học công nghệ.

Chẳng lẽ là cô nhớ nhầm tiết?

Hai người họp xong, vừa vặn tiện đường nên cùng nhau đi vào tòa phòng ngủ. 

Nguyễn Kiều cảm thấy có hơi khó chịu.

Cô theo bản năng không muốn thân với Biên Nguyệt lắm, cảm giác không phải là người cùng đường.

Nhưng Biên Nguyệt cũng rất biết ăn nói, cũng có thể khơi mào đề tài, Nguyễn Kiêu hay đáp lại mấy câu, suốt dọc đường cũng không lúng túng lắm.

Khi đi đến quảng trường Ánh Tuyết, Biên Nguyệt đến tiệm trà sữa mua hai ly nước, đưa một ly của Nguyễn Kiều.

Nguyễn Kiều ngẩn người, nhận lấy, “Cảm ơn, ly này tám đồng phải không?” 

Đôi mắt Biên Nguyệt cười cong lên, “Không cần đâu, tớ mời cậu uống đó.”

Nguyễn Kiều hơi khựng lại, rồi 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện