*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nguyễn Kiều không biết mình ngủ khi nào, khi tỉnh dậy thì bên ngoài đã nắng chiếu rực rỡ, còn Lâm Trạm đã sớm không thấy bóng người.
Nguyễn Kiều ló đầu ra nhìn, quét một vòng quanh phòng, thật sự không thấy anh đâu.
Kỳ quái, người đâu rồi?
Nguyễn Kiều hoạt động gân cốt, khi đứng lên, mới phát hiện trên người có tấm chăn mỏng trượt xuống, đưa tay sờ lên còn dư lại chút hơi ấm.
Cô hơi sửng sốt.
Rửa mặt xong, lúc đi ra từ toilet thì cửa phòng truyền đến tiếng quét thẻ.
Nguyễn Kiều nhìn sang, là Lâm Trạm.
Trong tay anh cầm 2 túi nilon, vừa ngáp dài vừa đi vào trong.
Sắc mặt anh không tốt như bình thường, trông uể oải. Quanh người như bị vẻ mệt mỏi bủa vây, mắt có hơi không mở ra nổi, ngay cả giọng nói cũng ỉu xìu.
“Cơm sáng, nước, thuốc trị cảm, ăn đi.”
Anh đặt đồ lên bàn, sau đó ngã lên sofa, ôm đầu nghỉ ngơi.
Nguyễn Kiều nhìn đồng hồ treo tường trên vách, bây giờ là 7 giờ sáng.
Sáng hôm nay cô không có tiết, nhưng chắc Hán ngữ đối ngoại có tiết.
Ừm... nhìn dáng vẻ này của anh, có lẽ là không định đi.
Nguyễn Kiều chậm rì đi đến trước bàn, đi lấy túi.
Lâm Trạm mua bánh bao thịt nấm hương, cuốn bánh ngân ti (*), màn thầu, còn có sữa đậu nành nóng.
(*) 银丝卷: một loại bánh điểm tâm ngọt truyền thống của người Hán, có vỏ màu trắng, bởi vì lớp vỏ được cán thành từng sợi rồi bao lấy nhân ngọt nên mới gọi là ngân ti
Thuốc trị cảm, thuốc hạ sốt cũng mua vài hộp.
Nhìn những thứ này, trong lòng Nguyễn Kiều có cảm xúc gì đó khó nói thành lời, tóm lại là... có chút kỳ quái.
Khi cô quay đầu nhìn Lâm Trạm, mới phát hiện Lâm Trạm đã nhắm mắt lại, ngủ mất rồi.
Không khí an tĩnh, có thể nghe thấy hô hấp của anh, hít thở rất đều.
Nguyễn Kiều do dự một lát, tay chân nhẹ nhàng đi lấy chăn mỏng, sau đó đắp lên người Lâm Trạm.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Kiều nhìn anh ở khoảng cách gần.
Không thể không thừa nhận, đường nét của anh quá tinh tế, làn da cũng tốt, là loại trắng gần như nhìn xuyên thấu.
Ánh mặt trời vụn vặt ngoài cửa sổ chiếu vào, có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ trong veo ngắn ngủn, có chút dễ thương.
Nguyễn Kiều dời ánh mắt xuống, phát hiện môi anh hơi nhạt, khẽ nhếch lên, trông rất mềm mại.
Nguyễn Kiều đang nhìn đến xuất thần, thì đôi môi mềm mại kia đột nhiên bắt đầu mấp máy.
Bên tai từ từ truyền đến một giọng nói lười biếng.
“Quả Hồng muội muội, nhìn tớ làm gì, chưa từng thấy soái ca à.”
Ngay sau đó, Lâm Trạm chậm rãi mở mắt ra, đúng lúc chống lại ánh mắt sửng sốt của Nguyễn Kiều.
Anh nhướng mày, lại bắt đầu tiếp tục nói, “Cũng đúng, dáng vẻ tớ như thế, cả trường cũng không tìm ra người thứ hai.”
Nguyễn Kiều ngây người vài giây mới hoàn hồn.
“Tự luyến giống cậu, toàn trường rất khó tìm ra người thứ hai.”
Cô không cam lòng yếu thế cãi lại, nhưng vẫn cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên.
Vì thế cô nhanh chóng đứng thẳng người, xoay người uống thuốc trị cảm.
***
Trở lại Nam Đại thì đã 8 giờ 20.
Đúng là thời gian lên lớp tiết thứ nhất, vườn trường rất yên tĩnh.
Buổi tối vừa đổ mưa nên nước đọng trên mặt đất còn chưa khô.
Lá cây xanh mơn mởn, chim nhỏ đậu trên cành cây hót líu lo.
Thỉnh thoảng có học sinh chạy xe ngang qua trên đường, ánh mặt trời nhàn nhạt vào sáng sớm hơi tỏ vẻ trong trẻo nhưng vắng lặng.
Lâm Trạm không đi học, cùng Nguyễn Kiều đi đến tòa phòng ngủ.
Lên đến tầng 4, vừa mới quẹo từ thang lầu thì hai người chạm mặt Giang Thành còn đang buồn ngủ.
Phòng ngủ qua 8 giờ sẽ cúp nước, Giang Thành đang định ra ngoài đến chỗ cấp nước rửa mặt súc miệng.
Cậu ấy một tay cầm chậu, một tay kia còn xoa cổ.
Nhìn thấy Lâm Trạm, lại nhìn thấy Nguyễn Kiều ở phía sau Lâm Trạm, Giang Thành ngẩn người, cơn buồn ngủ dần dần tan đi trong giây phút tĩnh lặng ở hành lang vào sáng sớm, cậu ấy kinh ngạc đến miệng không khép lại được.
“F*ck, các cậu……”
Lâm Trạm khẽ nhíu mày, “Mẹ nó, cậu đừng ồn ào, câm miệng!”
Giang Thành mở to mắt giống như phát hiện ra
châu lục mới, môi đóng mở, sau một lúc lâu chưa nói nên lời.
Lâm Trạm xoay người nhìn Nguyễn Kiều, giọng nói nhàn nhạt, “Cậu yên tâm, cậu ấy sẽ không nói bậy đâu.”
Nguyễn Kiều vẫn có chút thấp thỏm, Lâm Trạm không đáng tin cậy lắm, còn người tên Giang Thành kia càng không đáng tin cậy hơn.
Dường như nhìn ra sự lo lắng của cô, sau đó Lâm Trạm còn bổ sung nói, “Tớ sẽ giải thích với cậu ấy, cậu yên tâm, chuyện này sẽ không có người thứ tư biết.”
……
Thật ra cũng không có gì, sao bị anh nói ra…… nghe quái quái thế.
Da đầu Nguyễn Kiều hơi tê dại, cô gật đầu qua loa, rồi nhỏ giọng nói câu cảm ơn, sau đó vội vàng trở về phòng ngủ.
Cũng may phòng ngủ không có ai, cô dựa lưng vào ván cửa, nhẹ nhàng thở ra.
Mãi đến buổi tối, Nguyễn Kiều mới nhìn thấy Trần Dương Dương và Tống Loan Loan.
Hai cô ấy chỉ thuận miệng hỏi tối qua sao không trở về phòng ngủ, Nguyễn Kiều dùng lý do trở về nhà lấy đồ cho có lệ, cũng không bị truy hỏi đến cùng.
Lúc này Nguyễn Kiều mới yên tâm, xem ra…… Lâm Trạm làm Giang Thành ngoan ngoãn câm miệng thật.
***
Hai ngày này trôi qua rất yên tĩnh, thời gian nhàn rỗi Nguyễn Kiều đều ở thư viện đọc sách.
Chuyên ngành văn học Hán ngữ thì lúc nào cũng có những tác phẩm đọc không hết.
Sáng thứ năm không có tiết, Nguyễn Kiều đến thư viện sớm chiếm chỗ giúp Hứa Ánh.
Hứa Ánh đi trễ nửa tiếng, mới nhẹ nhàng đi vào phòng tự học.
Cô ấy tiến đến trước mặt Nguyễn Kiều nhỏ giọng chào hỏi: “Kiều Kiều, tớ tới rồi nè.”
Nguyễn Kiều ngửa đầu nhìn cô, khẽ gật đầu.
Hứa Ánh lại quan sát sách của cô, nhỏ giọng hỏi: “Cậu đang xem gì thế?”
Nguyễn Kiều khép sách lại, đọc tên sách cho Hứa Ánh.
Hứa Ánh ghé sát vào, “The Garden of Forking Paths... Borges. Kiều Kiều, cậu bắt đầu đọc văn học nước ngoài rồi sao? Năm sau chúng ta mới có môn văn học nước ngoài mà.”
Nguyễn Kiều lắc đầu, nhỏ giọng trả lời, “Xem đại thôi, đây là sách được đề cử trong mục sách văn học hay.”
Hứa Ánh: “Như vậy à, vậy cậu đọc xong cho tớ mượn nha.”
“Ừm, được.” Hứa Ánh ngồi đối diện Nguyễn Kiều, cũng cầm sách bắt đầu xem.
Nhưng Hứa Ánh cũng không thật lòng nhiệt tình thích chuyên ngành tiếng Trung giống Nguyễn Kiều.
Tuy Nam Đại là đại học tổng hợp, nhưng bản chất vẫn là trọng lý khinh văn, mức độ nổi tiếng của chuyên ngành khoa học và công nghệ cao hơn.
Lúc trước cô ấy đăng ký đại học Nam Thành, điểm cũng hơi nguy hiểm, cô ấy chọn dựa theo điều chỉnh (*), lúc này mới đậu chuyên ngành văn học Hán ngữ.
(*) 服从调剂: chỉ tuyển hồ sơ đủ điểm nộp vào trường đại học nhưng không đủ điểm đậu chuyên ngành đã đăng ký, nhưng có một số ngành trong trường vẫn chưa đủ chỉ tiêu có thể nhận vào, nên phải dựa theo điều chỉnh bị