*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi khấn Bồ Tát ở Việt Sơn xong, lực lượng Nghị hành trăm dặm chính thức đến chặng đường về.
Mệt mỏi hai ngày, vừa lên xe, tất cả mọi người đều không hẹn mà nằm tê liệt trên ghế dựa, chớp mắt nghỉ ngơi.
Toa xe bus thật yên tĩnh.
Nguyễn Kiều đeo tai nghe, đầu hướng ra ngoài cửa sổ, cũng nhắm mắt.
Nhưng Lâm Trạm lại tràn trề sức sống, thấy Nguyễn Kiều vừa lên xe thì đã quay mặt ra ngoài cửa sổ bắt đầu ngủ, anh cố tình thổi hơi lên cổ Nguyễn Kiều.
Nhưng Nguyễn Kiều không hề phản ứng.
Bỏ đi.
Lâm Trạm gối hai tay ra sau đầu, dáng vẻ nhàm chán.
Thật sự là quá nhàm chán.
Ánh mắt lượn tới lượn lui một vòng, lại không tự chủ được lướt qua trên người Nguyễn Kiều ở bên cạnh.
Trùng hợp lúc này, tai nghe của Nguyễn Kiều rớt xuống.
Lâm Trạm nửa nheo mắt lại, sau khi chắc chắn Nguyễn Kiều thật sự ngủ, anh lặng lẽ nhét tai nghe vào tai mình.
Nói tiếng nước ngoài bô bô la la gì đó.
Cô thích nghe nhạc nước ngoài.
Lâm Trạm tập trung nghe hơn mười giây, ừm... Có lẽ không phải là tiếng Anh?
Trừ oh, yeah ra, anh không nghe thấy từ đơn quen thuộc nào cả.
Cái quỷ gì vậy……
Bài này vừa kết thúc, thì lại có thêm bài khác bật lên.
Tiếng nhạc của bài này rất êm tai, giai điệu giống như là một câu chuyện, nhưng vẫn thế, vẫn nghe không hiểu.
Lâm Trạm xoa đầu, có chút cạn lời.
Dạo này nghe nhạc mà còn bị khinh học vấn không tốt.
Miễn cưỡng nghe xong ba bài hát, mí mắt Lâm Trạm bắt đầu đánh nhau.
Anh đột nhiên nghĩ đến, đây không phải là bài hát ru ngủ đấy chứ, đột nhiên buồn ngủ quá.
Chẳng được bao lâu, anh nặng nề nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.
Con đường từ Việt Sơn về Nam Thành có hơi xóc nảy, mà chú tài xế lái xe bus lại có lòng muốn hướng về giải đấu đua xe công thức F2, chạy khá là nhanh.
Nếu không phải mọi người mệt không chịu được, thì thật đúng là không ngủ được.
Đi qua một đoạn đường đá vụn gồ ghề còn chưa trải xong, xóc nảy càng mãnh liệt hơn, tất cả mọi người trên xe đều bị nghiêng xiên xiên vẹo vẹo.
Đầu Nguyễn Kiều va vào trên kính thủy tinh, đột nhiên bừng tỉnh.
Ngay sau khi cô vừa tỉnh dậy, đầu Lâm Trạm đã sớm nhích lại gần cô.
Nguyễn Kiều theo bản năng né đi, nhưng vừa tránh
thì trùng hợp khiến Lâm Trạm nghiêng vai chạm đến trước ngực cô.
Sau đó, mái tóc màu xám trượt xuống, nặng nề gối lên chân cô.
Chân cô vừa hơi đau vừa hơi tê, nhưng Lâm Trạm đã từ ngồi biến thành nửa nằm, người còn chưa tỉnh.
Nguyễn Kiều đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại nghi ngờ.
Cô chồm lên trước dò xét, cúi mắt xuống nhìn Lâm Trạm.
Lâm Trạm hít thở đều đều, lông mi không có một chút run run nào.
Nguyễn Kiều yên lặng xóa tan nghi ngờ.
Bỏ đi, vẫn là không nên lấy lòng của tiên nữ đi so với bụng dạ của lưu manh.
Dù sao bình thường kẻ lưu manh này còn dậy trễ hơn cả heo, nhưng hôm nay lại thức sớm hơn cả gà, bây giờ ngủ như chết, giống như cũng còn bình thường.
Nguyễn Kiều khoanh hai tay lại, chốc chốc lại cúi đầu nhìn trộm đầu tóc màu xám của Lâm Trạm.
Hô hấp của anh phà trên đùi, vừa ấm áp vừa có quy luật, còn có chút tê dại.
Không biết vì sao, Nguyễn Kiều cảm thấy có chút không được tự nhiên, cô xoa cánh tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi xe bus chạy về Nam Thành thì trời đã chạng vạng.
Xe sắp hết xăng nên tài xế dừng lại ở trạm xăng dầu, nghỉ ngơi một lát.
Rất nhiều người ở trên xe nghỉ ngơi lâu như vậy nên tinh thần đã khôi phục được một chút.
Đúng lúc đến giờ cơm, nơi này cách nội thành gần, có không ít nhóm nhỏ tham gia hoạt động tập thể có ý không muốn đi xe trở về Nam Đại, mà cứ ở lại đây một lát, bọn họ muốn đi nội thành tìm nhà hàng nổi tiếng, ăn một bữa ngon.
Trên xe bắt