*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tịnh Hảo
Lâm Trạm đã tự hạ một bậc thang xuống, đương nhiên Nguyễn Kiều vẫn nên suy xét đến cảm nhận của người bạn trai chính thức.
Cô đã sớm bàn bạc về kỳ nghỉ với Tô Hòa, hôm sáng sớm mùng năm Tô Hòa sẽ gọi điện thoại tới, nói mình khó chịu nên bảo Nguyễn Kiều đến bệnh viện cùng cô ấy.
Vốn dĩ kế hoạch có thể thực hiện được, nhưng các cô ấy đã xem thường trên đời này còn có một câu nói, đó chính là: Kế hoạch biến hóa khó lường!
Mùng bốn tháng Giêng, sáng sớm Lâm Trạm đã tửi tin nhắn nói buổi chiều sẽ bay về Nam Thành.
Nguyễn Kiều thức dậy rửa mặt, thu dọn kệ băng dán ở trong phòng.
Khi chưa tới giữa trưa, vậy mà người cô đã dẫn theo “đối tượng xem mắt” đến nhà rồi!
Mặt Nguyễn Kiều mông lung.
Nhưng Tống Minh Chiêu không hề luống cuống mà còn thúc giục cô vào phòng thay quần áo.
Nguyễn Kiều hỏi: “Mẹ, mẹ biết cô sẽ đến sao?”
Tống Minh Chiêu thản nhiên gật đầu, “Nếu không thì tại sao sáng sớm mẹ đã phải bắt đầu nấu cơm?”
…
Nguyễn Kiều muốn đi chết cho rồi.
Hình như các phụ nữ trung niên đều có chung sở thích là se tơ hồng, Nguyễn Kiều cảm thấy nếu các cô ấy rảnh rỗi thì thật ra có thể tự mình lập một trung tâm giới thiệu hôn nhân, như thế sẽ không gây đau khổ cho những bạn trẻ chưa kết hôn ở bên cạnh.
Đến cùng với người cô còn có một phụ nữ trung niên và một bạn nam trẻ tuổi, hiển nhiên bạn nam kia chính là “bạn trai” được tuyển chọn.
Nhìn dáng vẻ rất câu nệ của người ta, hiển nhiên cũng không bằng lòng ra ngoài “xem mắt” lắm.
Người cô thấy Nguyễn Kiều đi ra, vội vàng chào hỏi: “Kiều Kiều, qua đây ngồi nào.”
Nguyễn Kiều nghe lời đi qua ngồi, người cô giới thiệu: “Đây là dì Tăng, đây là con trai của dì ấy, Dư… Dư Hiểu Quang, ở trường đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh.”
Nguyễn Kiều lễ phép chào hỏi dì Tăng, rồi nhìn nhau gật đầu với Dư Hiểu Quang.
Dì Tăng cũng khá dễ làm quen, lên tiếng hỏi: “Kiều Kiều đúng không? Nghe nói con học ở đại học Nam Thành à, con học ngành gì ở Nam Đại thế?”
Nguyễn Kiều thành thật đáp: “Con học Văn học Hán ngữ, chính là chuyên ngành
Trung văn.”
Dì Tăng cười tủm tỉm: “Trung văn tốt đấy, học ra rồi có thể làm giáo viên.”
Ừm… nói thế cũng không sai.
Nhưng xét trên lý luận mà nói, chỉ cần thi chứng chỉ trình độ giáo viên thì chuyên ngành gì cũng đều có thể làm giáo viên.
Dì Tăng nhìn nam sinh bên cạnh, rồi nói với Nguyễn Kiều: “Hiểu Quang nhà dì học kỹ sư xây dựng dân dụng, bây giờ chuyên ngành kỹ sư xây dựng dân dụng rất hay, mà chuyên ngành kỹ sư xây dựng dân dụng của trường đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh lại rất nổi tiếng.”
Nguyễn Kiều chần chừ một giây rồi phụ họa gật đầu theo.
Định nghĩa nổi tiếng của dì Tăng này chính là trình độ nằm trong top 100 toàn quốc sao?
Đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh cũng ở thành phố đại học, gần ngay Nam Đại, chẳng phải là tuyến bình thường của 985, 211 sao, chưa từng nghe nói có chuyên ngành đặc biệt xuất sắc gì.
Kỹ sư xây dựng dân dụng của đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh xem như không tệ, nhưng chưa tới hạng thứ tám cả nước, Dương Tử Việt cũng học ngành này, cô nhớ Dương Tử Việt từng nói, đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh còn phải mời giáo viên thuộc chuyên ngành của bọn họ ở ngoài Nam Đại.
Có lẽ biết Nguyễn Kiều học Nam Đại nên nghe mẹ cậu ta thổi phồng như thế, trên mặt Dư Hiểu Quang hơi không kìm được tức giận, bèn ho một tiếng.
Nguyễn Kiều vì tránh lúng túng nên lặng lẽ nói lảng sang truyện khác: “Đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh không tệ, hoàn cảnh trường học vô cùng tốt, thi thoảng vào cuối tuần tụi cháu có đạp xe đi ngang qua đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh.”
Dì Tăng bèn gật đầu: “Đúng vậy, môi