*Edit: Tịnh Hảo
Chu Lộc ăn gì cũng rất kén chọn, không thích bất kỳ đồ ăn nào có tinh bột hay thêm bột canh, cũng không thích sốt cà chua, không thích trong đồ ăn có đường.
Trình Dự lái xe, trong đầu đã có mục đích.
Trên thực tế, nhà anh dời từ Nam Thành đến Thủ đô đã lâu rồi.
Bài tập nặng nề nên anh và Chu Lộc với Lâm Trạm ít khi gặp nhau, nhưng vừa nhắc tới thì anh vẫn có thể loại trừ được tất cả những thứ mà Chu Lộc không thích.
Mùi ớt của món Nam Thành bay bồng bềnh trong không khí, hai người ngồi đối diện ăn cơm nhưng lại vô cùng yên lặng, phục vụ đi ra đi vào mấy lần đều phải nghi ngờ có phải đồ ăn của bọn họ chưa để ớt không.
Chu Lộc ăn cũng không nhanh, Trình Dự hỏi cô: “Không ngon sao?”
“Bình thường.”
Trình Dự khẽ cười: “Quả thật làm chưa đúng vị lắm, hôm nào anh làm cho em ăn.”
Chu Lộc không đáp tiếp lời này.
Tài nghệ nấu nướng của Trình Dự khá tốt, hoặc có thể nói anh làm gì cũng rất giỏi, chuyện này không có ai từng nghi ngờ.
Món tiếp theo là cá phi lê tẩm tiêu, phía dưới còn có than, hơi nóng hừng hực bốc lên khiến mắt kính của Trình Dự bị mờ đi, anh thong thả gỡ mắt kính xuống, bỏ sang một bên.
Anh làm vẻ thản nhiên mở miệng nói: “Buổi chiều đi cửa hàng nội thất cùng anh không, trong nhà hơi trống.”
Chu Lộc gắp một miếng cá, đặt vào trong chén nhưng không ăn: “Không định trở về Anh à?”
Hình như Trình Dự đang đợi đến chuyện này nên Chu Lộc vừa hỏi thì anh liền nói rất rõ ràng: “Vẫn là chủ nghĩa xã hội tốt hơn.”
Trong lời nói của anh có chút bông đùa, Chu Lộc nâng mắt nhìn anh, chỉ cảm thấy anh nói lời này khá dối lòng.
Trên đường đến cửa hàng nội thất, hai người nói chuyện câu được câu không.
Lúc này Chu Lộc mới biết lần này Trình Dự trở về là vốn định tiếp quản công ty của bác Trình.
Từ nhỏ, thành tích của Trình Dự đều rất tốt, nhảy lớp nhiều lần, tuy là cùng tuổi nhưng Chu Lộc mới tốt nghiệp đại học thì Trình Dự đã lấy được học vị thạc sĩ rồi.
Khi đứng đợi ở đèn giao thông, một tay Trình Dự đặt lên tay lái, quay đầu nhìn Chu Lộc hỏi: “Còn em thì sao, có tìm việc làm không, nếu không tìm việc làm thì không bằng đến công ty anh, em…”
Trình Dự còn chưa nói xong thì Chu Lộc đã cắt lời anh: “Tìm…”
Trình Dự khẽ nhíu mày, dường như hơi bất ngờ.
Mặt Chu Lộc không biến sắc nói: “Công ty trò chơi, thứ hai tuần sau đi làm.”
Trình Dự không biết đang nghĩ gì, chỉ gật đầu, không nói đến chủ đề này nữa.
Đi xem vật dụng trong nhà, chốt đơn hàng, ăn cơm chiều, khi trời gần tối thì Trình Dự đưa Chu Lộc về nhà.
Nghe Lâm Trạm nói cô thuê một căn nhà trọ ở cùng với bạn của cô.
Xe đi được nửa đường thì trời đột nhiên mưa to, tiếng mưa rơi ầm ầm giội rửa cả thân xe, màn mưa như trút nước.
Trình Dự theo bản năng nhìn Chu Lộc, nhưng ánh mắt của Chu Lộc rất bình thản.
Trình Dự hỏi: “Em không sợ mưa lớn nữa rồi à?”
Chu Lộc híp mắt đáp “ừm” xem như trả lời.
Radio đang phát bài “Hồng đậu”: “Có lúc gặp gỡ, có lúc ly biệt, chẳng có gì là tồn tại mãi mãi.”
Chẳng có gì là tồn tại mãi mãi?
Trình Dự khẽ nhíu mày, rồi nghĩ đến lời của Lâm Trạm tối hôm qua, anh đưa tay
đột ngột tắt đài radio, giọng nữ thánh thót du dương im bặt.
Chu Lộc lạnh nhạt nhìn anh nhưng không hỏi gì.
Sau đó, Trình Dự đánh tay lái sang phải chạy vào làn đường giao thông rồi đột nhiên dừng xe ở ven đường.
Giọng của anh nghe qua trông rất rõ ràng trong không gian tĩnh mịch: “Lâm Trạm nói em thích anh, bây giờ còn thích không?”
Chu Lộc không lên tiếng.
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, cho dù lúc nãy Trình Dự không ngừng xe thì bây giờ chắc chắn anh vẫn phải dừng bởi vì đã hoàn toàn không nhìn rõ được con đường ở phía trước.
Trình Dự mở miệng lần nữa: “Anh đã suy nghĩ kỹ rồi, anh cảm thấy, chúng ta có thể thử xem.”
Tay Chu Lộc luôn để ở trong túi áo khoác nghịch chai thuốc nhỏ mắt rỗng, yên lặng thật lâu rồi cô mới lạnh nhạt đáp: “Em không cần anh gắn gượng bốn thí.”
Cô biết Trình Dự thích cô gái xinh đẹp dịu dàng, hiểu chuyện, có mái tóc đen dài hơn.
Không giống như mình, lạnh lùng, không hiểu sự đời, không giống như con gái, còn thường xuyên bị người ta ngộ nhận là con người quái gở lessbian.
Mối quan hệ của cô và Trình Dự rất tốt, Trình Dự muốn thương xót cô, cô hiểu được.
Chu Lộc khép hờ mắt, giọng điệu thản nhiên.
Trình Dự tựa lưng vào ghế ngồi nhìn cô.
Chu Lộc cởi dây an toàn ra, đội nón áo hoodie lên muốn xuống xe, vào lúc tay cô đặt lên then cửa thì trong xe truyền đến tiếng “tách”, Chu Lộc mở cửa nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích.
Trình Dự vẫn dựa lên ghế, giọng nói không lớn: “Không phải bố thí.”
Chu Lộc quay đầu nhìn anh.
Vào lúc cô quay đầu thì Trình Dự bất ngờ nghiêng người về trước ôm cổ cô, hôn lên môi.
Nụ hôn dừng trên môi, dường như cung phản xạ của Chu Lộc hơi dài nên không phản ứng ngay lập tức, cô chỉ nhìn ánh sáng khúc xạ từ mắt kính của Trình Dự, có một loại hơi thở nguy hiểm.
Nụ hôn kết thúc, Chu Lộc vẫn trùm nón hoodie màu đen, mặt cô rất nhỏ, khi cúi đầu thì đôi mắt bị tóc mái trên trán che đi, không nhìn rõ được đôi mắt của cô nhưng trên môi đỏ bừng, còn óng ánh chút nước.
Một tay Trình Dự chống lên ghế dựa tay lái phụ, khẽ nghiêng đầu, cách Chu Lộc rất gần.
Không biết Chu Lộc bị gì mà phản ứng vô cùng đột ngột nhanh nhẹn, cô lướt qua Trình Dự ấn nút mở cửa xe, sau đó mở cửa bước vào màn mưa không ngoảnh đầu lại.
Động tác liên tiếp này của Chu Lộc rất lưu loát và nhanh chóng, trong lúc Trình