Đường Táo như bị lọt vào trong sương mù, cho tới giờ phút này mới có chút hoàn hồn.
Thành thân sao? Đường Táo nhìn sư phụ, nhớ tới lời sư phụ cũng đã từng nói qua, muốn thành thân với nàng, cưng chiều nàng, cái mũi nhịn không được liền chua xót, lệ liền rơi xuống.
Như thế nào lại khóc? Trọng Vũ vội xuống dưới, đưa tay lên thay nàng lau nước mắt, nghĩ thầm: có lẽ nào là bởi vì vừa rồi hắn khinh bạc nàng, cho nên…. Nàng không muốn?
“Đừng khóc.” Thanh âm của hắn ôn nhu, đem nàng ôm vào trong ngực trấn an.
Nàng tất nhiên là rất muốn cùng sư phụ thành thân, nhưng hiện tại bọn họ đang bị nhốt ở bên trong lưới thạch, cho dù có lừa dối như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có nửa tháng, Phù Yến sư thúc đã nói rồi, nếu không tìm được đủ ba hồn trở về, nàng cùng sư phụ sẽ đều bị hồn phi phách diệt.
—- nàng phải đảm bảo cho sư phụ bình an vô sự.
Đường Táo dùng sức ôm chặt, gật đầu “Ân” một tiếng. Hiện giờ sư phụ đang ôm nàng, trên người là hơi thở ấm áp quen thuộc của hắn.Sư phụ không nói chuyện, nàng cứ Im lặng như vậy dựa vào lòng ngực hắn, trong lòng cảm thấy có chút kiên định, lại có chút ý định.
—- có sư phụ ở đây, nàng cảm thấy rất an tâm.
Đến lúc Trọng Vũ phản ứng kịp, tiểu cô nương trong lòng đã ngủ mất rồi. Mới vừa rồi còn khóc, bây giờ trên lông mi vẫn dính nước mắt, chóp mũi hồng hồng, nhìn đáng yêu vô cùng.
Hắn nhìn trong chốc lát, mới biết vừa rồi chính mình có chút nóng nẩy.
May mắn nàng không đáp ứng, nếu nàng đáp ứng rồi, chỉ sợ hắn…
Chỉ sợ hắn sẽ không nhịn được mà khi dễ nàng.
Nếu nàng đã đáp ứng sẽ gả cho hắn, trong lòng hắn cũng không còn băn khoăn điều gì nữa, vừa rồi như thế, chỉ sợ hiện giờ sẽ muốn nàng làm loại sự tình này.
Nhưng nàng mới mười sáu tuổi, còn trẻ như vậy, thật sự là muốn ẩn cư cùng hắn trong rừng đào này sao? Trọng Vũ nhíu mày, trong lòng đã có đáp án. Chẳng qua chỉ là tâm tính của tiểu cô nương, hiện tại tất nhiên sẽ không nói cái gì, nhưng nếu ở lâu rồi, chỉ sợ về sau… nàng sẽ oán trách hắn sao?
—– hắn rất xúc động.
Trọng Vũ đem nàng nằm ngay ngắn lại trên giường, thay nàng sắp xếp chăn đệm thật tốt. Hôm qua còn muốn đuổi nàng đi, nhưng hôm nay lại trái ngược như vậy, Trọng Vũ tự giễu chính mình, xoay người bước ra khỏi phòng.
Nhưng chân vừa bước, hắn nhìn quần áo bị ném trên mặt đất, do dự trong chốc lát, xoay người đem quần áo nhặt lên.
Ngày trước Đường Táo có thói quen dậy thật sớm, giúp sư phụ chuẩn bị tốt hết thảy, nhưng hôm nay vừa tỉnh lại, đã thấy sắc trời sáng choang. Đường Táo sửng sốt một chút, vội vội vàng vàng rời giường, vừa đi ra khỏi ngoài liền phát hiện sư phụ đang chuẩn bị đồ ăn sáng.
Nàng cư nhiên lại dám để cho sư phụ hầu hạ mình?
Đường Táo làm sao mà không biết xấu hổ như vậy, cúi đầu đi đến bên người sư phụ, thấp giọng nói: “Đồ nhi dậy muộn, nhưng bất quá ngày mai đồ nhi sẽ dậy thật sớm.”
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Thấy bộ dáng như vậy của nàng, Trọng Vũ cười cười: “Không sao, giờ phút này cũng vừa vặn.” Dù sao cũng không có việc gì, nàng thức dậy sớm để làm cái gì?
Thấy sư phụ ôn nhu như vậy, Đường Táo có chút không thích ứng kịp, muốn nói điều gì đó, ánh mắt lại nhìn thấy cơm canh trên bàn, nàng cười cười: “Về sau để đồ nhi xuống bếp cho.” Để sư phụ nấu cơm, nàng cảm thấy mình rất đại nghịch bất đạo.
Tuy rằng sư phụ không có vị giác, nhưng nàng sẽ đem cơm canh nấu thật bắt mắt, chút ít thì như vậy sư phụ cũng sẽ nếm thử qua.
Thấy nàng chấp nhất như thế, Trọng Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, nghe thấy hai chữ “Về sau” cuar nàng, cũng là lấy lòng hắn.
Ngồi dùng đồ ăn sáng, Đường Táo vô ý thức nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trong sân có một bộ xiêm y treo lên gậy trúc, nàng cẩn thận nhìn kỹ, phát hiện đó chính là xiêm y của mình. Đường Táo đang ăn bị nghẹn, sợ hãi uống vài miếng nước, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng,,
Trọng Vũ thấy thế, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, ôn hòa nói: “Ăn từ từ.”
Uống nước sư phụ đưa qua, như vậy mới đỡ hơn một ít, bất quá nhìn thấy cái yếm bên ngoài, Đường Táo có chút ngượng ngùng — sư phụ còn giúp nàng giặt quần áo.
Trọng Vũ vốn tưởng rằng nàng ăn quá nhanh cho nên mới bị nghẹn, nhưng nhìn theo ánh mắt của nàng, thấy bên ngoài sân phơi quần áo, lại thấy bộ dáng nàng đỏ ửng, nhất thời hiểu được.
Chỉ là… quần áo kia đã bị ném xuống đất rồi, tất nhiên là phải giặt.
“Lúc rảnh sẽ mang nàng lên trấn mua vài thứ.”
Hắn không biết cô nương gia thích cái gì, hôm qua thấy nàng không có đồ mặc, chỉ có thể mặc áo choàng của hắn, vóc người hắn và nàng xa nhau rất nhiều, mặc áo choàng của hắn, chỉ sợ có lúc không cẩn thaanh, lại sơ sẩy ngã như hôm trước, cho nên hắn mới lên trấn mua cho nàng hai bộ quần áo.
Nhìn da thịt nàng mềm mại, tất nhiên không hợp với đồ tối, quần áo nhỏ làm cho hắn mua cũng gian nan, cũng may… mua quần áo về coi như vừa người.
Nghe thế, Đường Táo xoay người nhìn sư phụ, mỉm cười nói: “Đồ nhi có sư phụ là đủ rồi.” Nàng không cần mua đồ, hiện giờ có thể ở cùng một chỗ với sư phụ như vậy, đó là chuyện hạnh phúc nhất rồi.
Nhìn ánh sáng trong suốt ở mắt nàng, Trọng Vũ có chút muốn đui mù, nhưng thâý hành động này quá mức vô lễ, liền ho nhẹ một tiếng, cúi đầu dùng bữa sáng, chỉ là nhớ lại những việc ngày hôm qua, lúc này hắn mới bất đắc dĩ mỉm cười —- chuyện vô lễ, hắn đều làm cả rồi.
Hai người đang cùng dùng bữa sáng, chợt thấy bên ngoài có âm thanh, Đường Táo nghi hoặc ngẩng cao đầu, Trọng Vũ thấy thế liền đưa tay xoa đầu nàng,: “Ăn từ từ, ta ra ngoài xem có chuyện gì.”
“Ân.” Đường Táo ngoan ngoãn gật đầu.
Trọng Vũ đứng dậy đi ra ngoài, thấy bên ngoài có một cô nương đang đứng, nữ tử kia dung nhan giảo hoạt, miệng cười đoan trang, thấy Trọng Vũ đi ra, nhất thời trên mặt lộ vẻ vui sướng, thanh âm kiều nhuyễn nói: “Hôm qua phụ thân ta đi xa trở về, có mang về theo một ít quả vải, hôm nay mang sang đây xin tặng cho tiên sinh một ít, mong tiên sinh vui lòng nhận cho.”
Nhìn cô gái trước mắt, trên mặt Trọng Vũ không có biểu tình gì, vừa định mở miệng cự tuyệt, lại nhớ tới tiểu cô nương ở trong phòng.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên giỏ vải kia, hắn từ nhỏ đã không có vị giác, đối với đồ ăn không có đam mê, nhưng… nàng chắc sẽ thích đi.
Tuy rằng hắn dậy thật sớm để làm đồ ăn, nhưng không làm ra được hương vị gì, nhưng chắc nàng sẽ làm được.
Hắn không nếm được hương vị, nên chắc đồ ăn hắn làm…. Nhất định sẽ rất khó ăn.
Đường Táo đang dùng đồ ăn sáng, liền thấy sư phụ bước vào, hơn nữa trên tay còn cầm theo một cáo rổ. Đường Táo cười cười hỏi: “Sư phụ, trên tay người cầm cái gì vậy?”
Trên mặt Trọng Vũ không có biểu tình gì, đem rổ đặt lên bàn, ngữ khí thản nhiên nói: “Mới vừa rồi có người tặng ta một ít quả vải, không biết nàng có thích hay không?”
Hóa ra là trái vải. Đường Táo mặt mày giãn ra, vội nói: “Đồ nhi thích.”
Dứt lời, Đường Táo liền cầm một quả lên bóc vỏ, đưa tới bên miệng sư phụ, nhu thuận nói: “Sư phụ ăn trước đi.” Tuy không có hương vị gì khác thường, nhưng nàng muốn hiếu kính sư phụ.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Trọng Vũ thoáng cúi đầu, nhìn quả vải trong tay nàng, ánh mắt cong lại, há mồm cắn
lấy.
Đường Táo thấy sư phụ ăn, mới bóc trái thứ hai, như nghĩ tới điều gì, nâng mắt lên nhìn sư phụ, trêu ghẹo nói: “Lớn như vậy rồi còn tặng trái vải, không biết là cô nương nào hâm mộ sư phụ đi?” Chung quanh cái rừng đào này chỉ có mỗi một gian nhà trúc, nàng còn chưa bao giờ nhìn thấy những người khác đâu.
Đang ăn vãi, nghe thấy nàng nói thế, sắc mặt Trọng Vũ có chút kỳ quái, lúc sau mới nói: “Đừng nói bậy, đó… là một nam tử.”
Đường Táo nở nụ cười, hai mắt mở to: “Đồ nhi đã biết.”
Nàng biết sư phụ sẽ không thích những cô nương khác.
Trọng Vũ nhìn tiểu cô nương đang ăn vải trước mắt, ánh mắt chìm xuống, rồi sau đó nhíu mày.
Đến buổi tối, sư phụ thì ở trong thư phòng, Đường Táo thì ở trong sân, thấy có chút nhàm chán, liền đứng dậy đi tìm sư phụ.
Đường Táo gõ cửa, bên trong một nửa động tĩnh cũng không có, liền đem tay đẩy nhẹ cánh cửa ra. Vừa mở ra, liền thấy sư phụ đang tắm, toàn thân ngâm ở trong bể, theo vị trí của nàng nhìn qua, có thể thấy được cái lưng trơn bóng của sư phụ.
Sư phụ tắm rửa, vì sao không gọi nàng hầu hạ?
Đường Táo suy nghĩ, rồi sau đó khóe miệng cong lên mỉm cười, lặng lẽ đem cánh cửa khép lại, cầm lấy một cái khăn trên tay. Chắc là tắm quá mức nhập thần, hoặc là đang suy nghĩ cái gì đó, không nhận ra được nàng đang đi tới gần.
Nếu là ngày thường, tất nhiên Trọng Vũ sẽ ngửi ra hương thơm trên người nàng, nhưng bây giờ trong lòng đang suy nghĩ một số chuyện, liền không nhận ra được. Hắn sợ nàng suy nghĩ nhiều, liền nói dối là do nam tử đưa đến. Hiện giờ trong lòng đang lo lắng, nghĩ thầm có nên nói thật cho nàng biết hay không.
Nếu nói cho nàng biết, vạn nhất nàng tức giận thì làm thế nào?
Trọng Vũ không biết chính xác lắm, trong lòng có chút khó khăn. Nàng ở lại chỗ này, hắn tất nhiên là muốn nghĩ cho nàng tốt đẹp nhất, nếu nàng biết hắn lừa dối nàng, nàng có thể tức giận bỏ đi hay không?
Hiện giờ hai bọn họ không có danh phận, nếu nàng bỏ đi, hắn nên lấy cái danh nghĩa gì để nàng ở lại? Nghĩ đến đây, Trọng Vũ có chút hối hận, hôm qua nhất thời xúc động, không hỏi nàng có nguyện ý cùng hắn thành thân hay không, rồi sẽ trở thành vợ chồng luôn, như vậy bây giờ hắn cũng sẽ có lý do để bắt nàng ở lại.
Con ngươi Trọng Vũ trầm đi một nửa, âm thầm chán ghét chính mình — hắn tại sao lại có thể dùng thủ đoạn hạ lưu này để bắt nàng ở lại?
Nàng chỉ là một tiểu cô nương, nếu gặp nam tử nào tốt hơn mình, chỉ sợ cũng sẽ không muốn ở chỗ này, nói đến, nàng cũng chẳng qua chỉ đem mình trở thành sư phụ thôi sao.
Đang suy nghĩ, chợt cảm thấy sau lưng có điều là lạ, Trọng Vũ quay đầu lại, thấy tiểu cô nương phía sau đứng đó cười tươi như hoa nhìn mình, miệng ngọt ngào gọi một tiếng: “Sư phụ.”
Trọng Vũ ngây người, rồi sau đó xấu hổ quay đầu lại, ngữ khí thản nhiên nói: “Ta đang tắm, nàng đi ra ngoài trước đi.”
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Hắn mặc dù có tâm tư bắt nàng ở lại, nhưng vẫn không thể xúc động như vậy được, chờ nàng suy nghĩ rõ ràng, sẽ tự cho nàng quyết định — muốn hay không ở với hắn. Hiện giờ hắn đang lõa thể, tất nhiên không thể cho nàng nhìn thấy được, sẽ tổn hại danh tiết của nàng.
Đường Táo không cảm thấy băn khoăn, cầm khăn trong tay đưa xuống dòng nước ấm, sau đó chà chà bắt đầu thay sư phụ kỳ lưng.
“Nàng làm cái gì vậy?” Thân mình Trọng Vũ run lên, vội hỏi.
“Thay sư phụ chà lưng.” Đường Táo cực kỳ thản nhiên đáp lại.
Kỳ lưng? Nam nữ khác biệt, sao có thể để cho nàng kỳ lưng thay mình được? Trọng Vũ muốn mở miệng nói nàng đi ra ngoài, đột nhiên nghĩ tới điều gì, chậm rãi hỏi: “Trước kia… cũng như vậy sao?”
“Ân.” Đường Táo gật đầu: “Từ lúc đồ nhi đi theo bên người sư phụ, cũng đã hầu hạ sư phụ như vậy rồi, ngày đêm cũng thế.”
Ngày đêm cũng thế? Trọng Vũ không dám nghĩ xuống nữa. Hắn bị nhận thức là sư phụ của nàng, vậy sư phụ nàng trước kia cũng hay để nàng làm như vậy, nhưng nàng mới chỉ là một tiểu cô nương, hành động như vậy thật sự là có chút…
Trọng Vũ không muốn suy nghĩ nhiều nữa, cực nhanh xoay người lại, hắn duỗi tay ra, thoáng dùng sức, liền đem nàng tiến vào bể. Bể nước có thêm một người, nước ấm liền tràn đầy ra ngoài mặt đất.
Trọng Vũ cúi đầu nhìn nàng, hô hấp có chút dồn dập: “Trừ bỏ hầu hạ tắm rửa, còn làm cái gì?”
—- Hắn muốn biết, sư phụ trong miệng nàng, đến tột cùng là một tên cầm thú đến trình độ nào!
Nàng tốt như vậy, có thể hay không đã muốn… Trọng Vũ không dám suy nghĩ tiếp nữa, trong lòng tức giận tới cực hạn.
Hắn nên nghĩ ra sớm hơn, ngày hôm trước nàng không hề cấm kỵ ở trước mặt hắn vén váy lên, hôm qua còn đón nhận nụ hôn của hắn, nửa điểm cự tuyệt cũng không có… cái này chứng minh cho điều gì, hắn nên sớm nghĩ đến mới phải.
Chỉ là khi đó tâm tư của hắn đang loạn, không suy nghĩ được nhiều như vậy.
Còn làm cái gì sao? Đường Táo suy nghĩ, không biết vì sao sư phụ đột nhiên lại hỏi như vậy, nàng xưa nay ở trước mặt sư phụ luôn thành thật, nhỏ giọng nói: “Còn ngủ cùng nhau.”
Trừ bỏ việc giúp sư phụ chuẩn bị cơm canh, thay sư phụ chà lưng, cũng chỉ còn ngủ cùng sư phụ mà thôi.
“Oanh” một tiếng, trong đầu Trọng Vũ như có cái gì đó nổ tung. Hắn biết, mặc kệ tiểu cô nương này có bị khi dễ hay không, hắn vẫn rất muốn yêu quý nàng, nhưng trong lòng hắn vẫn rất đau.
Nàng cái gì cũng không biết, nhìn qua ngơ ngác ngây ngốc như vậy, còn tâm tâm niệm niệm với sư phụ mình.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Trọng vũ thở hổn hển vài hơi, ôm hy vọng cuối cùng ở trong lòng, nhìn tiểu cô nương ở trong ngực, trầm giọng nói: “Thời điểm đi ngủ, có hay không… đã làm những chuyện thân mật?”
Làm chuyện thân mật?
Sắc mặt Đường Táo hơi biến, rất nhanh liền đỏ mặt, nàng nhìn sư phụ, thấy bộ dáng của hắn không vui vẻ cho lắm, liền lấy dũng khí cầm tay hắn đưa đến chỗ kia, nhẹ nhàng nắm chặt: “Ý sư phụ nói.. là như này sao?”