Hầm Táo Ký

Thư Phòng


trước sau

“Ân..” Đường Táo sửng sốt một chút, rất nhanh kịp phản ứng lại, hai má ửng hồng, cúi đầu xuống ngập ngừng nói: “Sư… sư phụ…”

Trọng vũ phát hiện hành động của mình, lập tức ngây ngẩn cả người, nhanh chóng thu tay về. Hắn nhìn tiểu cô nương đỏ bừng mặt ở trong ngực, nghi hoặc trong lòng, thầm nghĩ: khi nào thì mình lại hay ngả ngớn như vậy?

Chỉ là, vừa thấy bộ dáng như vậy của nàng, hắn lại không khống chế được tâm tình của mình. Những cử chỉ đó, cực kỳ tự nhiên, thật giống như…. Thật giống như trước kia cũng đã làm.

Trọng Vũ nhíu mày, nghĩ mãi cũng không ra, liền không suy nghĩ thêm nữa.

Đường Táo quay đầu, tuy rằng trong lòng còn có chút tức giận, nhưng thấy thần sắc quái dị của sư phụ, không biết làm sao cho phải, nhỏ giọng nói: “Nếu sư phụ thích sờ, liền…liền…” Câu kế tiếp nàng không nói lên lời, chỉ dựa vào ngực sư phụ: “Chỉ là không được sờ những cô nương khác.”

Nói ra câu này có chút nũng nịu, bất giác Trọng Vũ bật cười, vô tội nói: “Ta đã sờ qua người khác bao giờ?”

Hắn cho tới bây giờ chỉ thân cận mỗi một mình nàng, nàng còn lo lắng cho mình như vậy, nghĩ mình cùng những nữ tử khác có ý tứ?

Nàng thật sự cho rằng mình là kẻ háo sắc sao? Phải biết rằng, nếu hắn là háo sắc, cũng chỉ háo sắc đối với một mình nàng.

Dựa vào lòng ngực sư phụ, ánh mắt Đường Táo xoay chuyển, nghĩ: Đích thực là không có, nhưng…. Hắn lại thích nhìn những cô nương nữ phẫn nam trang như Mộ Hành.

Cái đó cũng tính đi. Trong lòng Đường Táo nhớ tới chuyện đấy.

“Dù sao cũng không được.” Đường Táo gắt giọng.

Dường như sợ hắn không đáp ứng, nàng liền vén áo bào hắn lên cắn một cái, cũng không biết là cắn mạnh tới mức nào, chợt nghe thấy tiếng kêu đau của sư phụ. Đường Táo “Nha” một tiếng, ngẩng đầu nhìn, thấy sư phụ nhíu mày, còn tưởng rằng mình cắn hắn đau.

Đường Táo lập tức đau lòng cùng áy náy, kéo sư phụ lại nhìn xem, miệng hỏi: “Cắn đau sao? Để đồ nhi xem một chút.”

Bộ dáng ngốc nghếch hồ đồ này của nàng làm Trọng Vũ không khỏi bật cười, làm sao mà đau được, nhưng nàng lại cố tình cắn ở chỗ kia. Trọng Vũ cảm thấy cơ thể có chút nóng, cúi đầu cầm lấy tay nàng, không cho nàng tiếp tục làm loạn trên bụng hắn nữa, giọng nói khàn khàn: “Rất đau, cho nên nàng cũng cho ta cắn lại một cái nhé.”

Sư phụ khí lực lớn như vậy, nếu cắn nàng một cái, khẳng định sẽ rất đau. Đường Táo tội nghiệp trừng lớn hai mắt, trong lòng nhớ kỹ: Sư phụ khi nào lại trở nên nhỏ mon như vậy?

Biểu tình vô tội này, làm Trọng Vũ âm thầm nuốt mấy ngụm nước miếng, cúi đầu xuống hôn môi nàng, hương vị ngọt ngào trong miệng làm hắn tan chảy. Hắn hôn nàng, tiểu cô nương trong ngực liền ngoan ngoãn, ngửa đầu cho hắn hôn. Hắn nắm lấy cằm nàng, chậm rãi mút vào thật mạnh, sau đó đem cái lưỡi chui vào miệng nàng.

Rất ngọt.

Ngọt đến mức làm hắn ham muốn càng nhiều.

Vân Nhiêu tức gaianj thở phì phò chạy ra bên ngoài, một người tâm tư kiêu ngạo liền bị nói đến mức đấy… chỉ là… nàng thích hắn đã rất lâu rồi. Vân Nhiêu dừng bước chân, theo bản năng quay đầu lại, trong lòng đặt cho mình một tia may mắn: hắn có thể sẽ đuổi theo nàng hay không?

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Làm sao có thể?

Vừa rồi khi ánh mắt hắn nhìn tiểu nha đầu kia đầy trìu mến như vậy, ánh mắt ấy, cho tới bây giờ đều hiện hữu ở trong đầu nàng. Mỗi lần hắn nhìn mình, ánh mắt đều lạnh nhưu băng, không có lấy một tia tình cảm, tâm tư trong lòng hắn, đều không hề gợn sóng.

Nàng nghĩ hay là do tính tình hắn như vậy, hoặc là người như vậy mới hợp với hắn, che dấu cảm xúc rất sâu…

Nàng tự tìm cho mình vô số cớ, nhưng hôm nay hắn lại nhìn nha đầu kia bằng ánh mắt như thế.

Nàng không cam lòng.

Lúc này, Vân Nhiêu chưa thấy hắn bước ra, trong tâm liền bất an, liền đi tới phòng bếp, thế nhưng lại nhìn thấy hai người bọn họ đang ở trong bếp… Nhất thời lửa giận cháy lên.

Quả nhiên là một nữ tử chuyên dụ dỗ người khác, hàng ngày vội vã câu dẫn nam nhân như vậy.

Đường Táo nghĩ, đã nhiều ngày nay sư phụ dần dần bộc lộ tính khí, luôn thích khi dễ nàng. Nhưng so với trước kia vẫn còn ôn nhu hơn rất nhiều. Hiện giờ có sư phụ ở đây, mỗi ngày nàng chỉ cần ở trong viện tưới nước cho hoa quả là được.

Ngày hôm đó trôi qua cực kỳ nhàn nhã thoải mái.

Tuy rằng khi dễ mình, nhưng da mặt sư phụ cũng mỏng không ít, thời điểm khi dễ nàng, cũng nghiêm trang mà khi dễ, làm cho nàng đều ngượng ngùng cự tuyệt.

Đường Táo đếm ngón tay, còn năm ngày.

Cây trâm có lưới thạch kia đang dấu ở dưới gối, nhưng nàng không biết nên sử dụng nó như thế nào.

Suy nghĩ một lát, trong lòng Đường Táo hạ quyết định: đêm nay nhất định không thể để cho sư phụ đi thư phòng ngủ được.

Đến buổi tối, khó có được khi Đường Táo không đến tìm mình, nhìn sắc trời bên ngoài, hắn nghĩ thầm: Chắc là ngủ rồi. Ngày trước đều là hắn chờ nàng ngủ, rồi mới trở về thư phòng.

Đêm nay đột nhiên lại im lặng như vậy. Tuy nghĩ như thế, nhưng trong lòng lại có một tia mất mác.

Trọng Vũ cúi đầu, nhìn bức tranh mình vừa hoàn thành xong, bức tranh vẽ một tiểu cô nương cười tươi như hoa, hai tròng mắt tróng suốt như nước. Hắn không nhịn được suy nghĩ tới điều gì, nhưng cũng đã không còn kịp nữa rồi —-

Than nhẹ một cái, Trọng Vũ bất đắc dĩ mỉm cười, quả thật là một mỹ nhân, không đến mấy ngày đã làm cho hắn thần sắc điên đảo, nếu sau khi thành thân rồi, nếm thử tư vị kia, chỉ sợ đến lúc đấy sẽ muốn ngừng mà không ngừng được.

—–nàng có bao nhiêu điểm tốt, hắn đều biết.

Vào lúc này, cửa thư phòng bỗng mở ra, đầu tiên là có một cái đầu nhỏ thò vào, Trọng Vũ cười cười, thản nhiên nói: “Vào đi.”

Đường Táo thè lưỡi, đi vào, thấy sư phụ vẫn còn ngồi ở trên án thư, bộ dáng này nhìn thật đẹp mắt, làm cho nàng cảm thấy rất vui mắt, hai con mắt cứ nhìn hắn chằm chằm.

Trọng Vũ giương mắt lên liếc nhìn nàng một cái, không khỏi sửng sốt nói: “Nàng đây là…”

Đường Táo đắc ý xoay vòng tròn hai lần, góc áo tung bay, tay áo hơi rộng mở lộ ra đoạn cánh tay trắng nõn, khuôn mặt nhuốm đầy ý cười, ngữ khí yêu kiều nói: “Sư phụ, đẹp không?”

Mặc ỵ phục của hắn, trông nàng giống như một tiểu hài tử, Trọng Vũ biết nàng lại hồ nháo, liền tùy ý nàng, chỉ nói: “Không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi.”

Nghe xong lời này, ý cười của Đường Táo thu lại dần, rồi sau đó đi đến bên cạnh sư phụ, ủy khuất nói: “Không có sư phụ, đồ nhi không ngủ được.”

Thật sự là rất dính người.

Bộ dáng đáng thương yếu ớt như vậy, hắn làm sao mà dám trách móc nặng nề, tay cầm lấy bàn tay của nàng, đột nhiên nhíu mày nói: “Sao lại lạnh như vậy?” Vừa dứt lời, liền cảm thấy có chút không bình thường, Trọng Vũ dọc theo cánh tay của nàng hướng lên trên sờ sờ, kinh ngạc nói:”Sao không mặc gì?”

….bên trong cái gì cũng không mặc.

Bên tai Đường Táo ửng đỏ, cúi đầu không nói gì. Nàng lúc trước có xem qua bản thoại, bên trong ghi, nam tử đều thích như
vậy, nghe nói tên là… tình thú?

Sư phụ không chịu ngủ lại, nói là bởi vì chưa thành thân, có thể sư phụ chưa thấy sư phụ trước đây cũng toàn ôm nàng đi ngủ nha. Cho nên nói, chưa có thân phận chẳng qua chỉ là một cái cớ, nhất định là có chuyện gì khác. Bất quá, sư phụ cực kỳ thành thật, nửa đêm không khi dễ nàng, cởi y phục của nàng.

Chỉ là so với bị sư phụ khi dễ, cùng ngủ một mình, nàng thà rằng lựa chọn vế trước.

Thấy nàng thoáng cúi đầu, tóc hai bên mai hạ xuống trước mặt, Trọng Vũ tuy rằng có chút tức giận, nhưng vẫn không đành lòng trách mắng nàng. Hắn muốn nói điều gì, đột nhiên cúi đầu, kéo trường bào lên cao, đột nhiên lô ra đôi chân khéo léo tinh xảo, sắc mặt hắn càng khó coi hơn: “Hài đâu?”

“Ân?” Đường Táo giương mắt, chớp chớp đôi mắt to ngập nước, ròi sau đó cắn cắn môi: “Không kịp mang.” Nàng nhớ sư phụ cũng rất thích chân của nàng mà. Đường Táo đỏ mặt, kỳ thật, mọi chỗ trên người nàng, sư phụ đều thích.

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

May là tính tình của Trọng Vũ tốt, hiện giờ cũng là tức giận đến mức đau lòng, hắn đứng dậy cầm áo choàng của mình đem thân thể của nàng bao bọc lại thật kín, khó có được lúc lạnh lùng nói: “Đừng hồ nháo nữa, đi ngủ sớm đi.”

Đường Táo kinh ngạc, ánh mắt mở thật to. Nàng biết sư phụ thích nàng, càng biết sư phụ thích cùng nàng thân cận hơn, hiện giờ biểu hiện rõ ràng như vậy, thế nhưng sư phụ lại đuổi nàng đi. Hơn nữa giọng nói còn tức giận.

Trong lòng Đường Táo khó chịu, nhớ tới sự việc ngày ấy, không khỏi thốt ra: “Sư phụ lần trước nói không thích Vân cô nương kia, vậy vì sao người lại để cho cô ấy ôm?” Nếu không phải là nàng nhìn thấy, có phải hay không sư phụ vẫn sẽ để cho nàng ấy ôm như vậy?

Sư phụ không thích Vân cô nương, thích mình, nàng muốn hắn ngủ cùng nàng, hắn lại không muốn.

Trước kia sư phụ vẫn luôn cùng nàng ngủ chung một giường, nàng sợ sư phụ khi dễ nàng, mới cự tuyệt, hiện giờ nàng chủ động cho hắn khi dễ. Đường Táo cắn môi, nước mắt “Lạch cạch” rơi xuống.

Nghe lời nói của nàng, trong lòng Trọng Vũ buồn bực, nhưng biết nàng ghen, cũng không nói gì cả, nhưng khi thấy nàng khóc, liền lập tức bối rối.

Tính tình này, nửa điểm đều đáng chê. Nhưng cố tình, hắn lại thích cưng chiều nàng.

Nàng khóc làm tâm hắn cũng mềm nhũn, đưa tay ôm nàng vào ngực, làm cho nàng ngồi ở trên đùi của mình, thanh âm ôn hòa nói: “Vây vì sao nàng lại để cho nàng ta đi vào?” Nếu nàng để ý chính mình, ngày ấy sao lại cho nữ tử khác đi vào? Đi vào rồi còn chưa tính, nàng còn yên tâm để cho người khác cùng hắn ở chung một chỗ, mình thì lại ở ngoài sân tưới hoa.

Khi đó không biết hắn có bao nhiêu tức giận, sau đó Vân Nhiêu lại thổ lộ tình cảm với hắn, hắn tất nhiên là cự tuyệt. Hắn vẫn thấy nàng đang tưới hoa trong sân, cho nên mới không đề phòng bị Vân Nhiêu ôm lấy.

Đường Táo nghe xong thì ủy khuất, hít hít cái mũi: “Ta… cô nương gia người ta tới thăm ngươi, nếu ta đuổi người ta đi, chẳng phải là quá thất lễ hay sao?” Sư phụ còn dám oán trách nàng. Đường Táo cúi đầu, nhỏ giọng than thở: “Ngày ấy người ta còn bồi sư phụ uống rượu mà.”

Quan hệ tốt như vậy, trong lòng nàng có ghen như thế nào đi chăng nữa, cũng không có quyền can thiệp vào chuyện bằng hữu của sư phụ.

Trọng Vũ sửng sốt, biết nàng hiểu lầm, vừa rồi mình quá to tiếng với nàng, liền đưa tay lên xoa đầu nàng, ngữ khí ôn nhu đi một ít: “Được, là ta đã sai rồi. Bất quá, ngày ấy uống rượu chỉ là ngẫu nhiên gặp được. Vừa thấy nàng ta tới, ta liền trở về, nào có chuyện nàng ta theo ta uống rượu?”

Đường Táo giương mắt, đôi con người vẫn còn nước mắt, yếu ớt nói: “Không phải… là hẹn nhau sao?”

“Nói bậy.” Trọng Vũ nhẹ nhàng quát nàng: “Ta là loại người như vậy sao?” Hắn luôn luôn giữ mình trong sạch, làm sao có thể cùng một cô nương gia uống rượu được? Nàng làm như mình là người tùy tiện không bằng.

“Không phải.” Đường Táo nín khóc mỉm cười, ôm chặt lấy cổ hắn, ngữ khí vui vẻ cực kỳ.

Trọng Vũ cười cười, vỗ về lưng nàng một chút, nhưng vừa nghĩ tới bên trong nàng không mặc quần áo, tâm tư lập tức nhộn nhạo cả lên, thanh âm chìm đi ba phần: “Còn tức giận?”

Đường Táo lắc đầu: “Không tức giận.”

“Chỉ là… ta tức giận.” Trọng Vũ nghiêm trang nói.

“Sư phụ?” Đường Táo buông tay, nhìn dung nhãn tuấn tú gần ngay trước mắt, thật cẩn thận nói: “Đồ nhi hứa lần sau sẽ không để cô nương nào bước vào nữa.”

“Còn gì nữa?” Trọng Vũ khó có được lúc nghiêm túc.

Đường Táo suy nghĩ, nhu thuận nói: “Đồ nhi cũng sẽ không hoài nghi sư phụ nữa.”

“Ân.” Trọng Vũ gật đầu, sắc mặt ôn hòa đi một chút, nhưng vẫn thấy chưa đủ, tiếp tục nói: “Vẫn còn.”

Còn sao? Đường Táo nghi hoặc nhíu mày nhìn hắn, suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra. Không còn biện pháp nào khác, nàng cẩn thận nhìn biểu hiện của sư phụ, vẫn không đoán ra được nửa phần, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu, thành thực nói: “Đồ nhi, đồ nhi không biết.”

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Như là đã biết trước câu trả lời của nàng, Trọng Vũ cười cười, lẳng lặng nhìn khuôn mặt của nàng, ánh mắt sâu hút nói: “Buổi tối mặc như vậy, là muốn làm gì?”

Ngữ khí rõ ràng là bình thường, nhưng mặt Tiểu Táo lại nóng lên, cúi đầu xuống, trông giống như tiểu tức phụ.

—- cái gì mà … Nàng muốn làm cái gì nha?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện